Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 58

Đang nhìn thì thấy xe Thẩm Sơ và chiếc xe trượt nhỏ kia chạm mặt nhau, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đã nhảy xuống xe, rồi nhìn về phía cổng công viên phía trước. Hai đứa nhỏ liếc nhau một cái, lập tức gọi Nhan Dương lại gần.

“Chắc chắn Tề Nguyên Tư đã vào trong rồi.”

“Con chó nhỏ phát hiện sáng nay cũng bị tìm thấy ở đây… Mau vào trong tìm cậu ta!”

Bởi vì mấy ngày gần đây xảy ra vụ việc ngược đãi động vật, nên khi trời bắt đầu tối, khu vực này hầu như chẳng có ai. Ngoài việc thấy ghê tởm, mọi người còn sợ chẳng may đụng trúng kẻ b**n th** kia thì biết làm sao, ý thức an toàn cũng rất cao.

Chính vì vậy, một người lớn và hai đứa trẻ vừa bước vào công viên, liền cảm thấy nơi này vắng tanh như chùa bà Đanh.

Đến cả nói chuyện cũng vang vọng như có tiếng dội lại.

Vừa bước vào công viên là đã có ngã rẽ, chia ra hai lối trái phải, cũng không biết Tề Nguyên Tư đã đi lối nào.

Bọn họ chỉ có một người lớn, không thể chia nhau ra được, đúng không?

Đang mắt to trừng mắt nhỏ thì bỗng nghe phía sau vang lên tiếng “á” một cái, ba người quay đầu lại thì phát hiện Tề Nguyên Tư đang đứng trong bụi cỏ ngay gần cổng công viên, đang vung mấy chai nước khoáng bên cạnh, nện vào một người đàn ông.

Nhưng chẳng mấy chốc đã ném hết chỗ chai nước khoáng kia, Tề Nguyên Tư lập tức định chạy—

Thẩm Sơ liền hít sâu một hơi, hét về phía cậu ta: “Vạn Niên! Lão Nhị!!!”

Cách xưng hô nhạy cảm này đã thành công khiến Tề Nguyên Tư dừng bước, mà khi Nhan Dương chuẩn bị xông lên đối phó với người đàn ông kia, đối phương vội vàng tự giới thiệu bản thân, nói rằng lúc vào công viên, ông ta phát hiện trong bụi cỏ có tiếng động, muốn qua xem là gì.

Rồi ông ta thấy Tề Nguyên Tư đang ngồi chồm hổm trong đó.

Kết quả là đứa nhỏ kia chẳng nói chẳng rằng, lập tức nhặt mấy chai nước khoáng gần đó ném tới tấp vào người ông ta.

Thẩm Sơ liền quay đầu nhìn Tề Nguyên Tư.

Tề Nguyên Tư hít hít mũi: “Tôi tưởng ông ấy là người xấu.”

“Thế còn mấy cái chai nước khoáng đó ở đâu ra?”

“Tôi cố tình nhặt đó.”

“Nhặt mấy chai nước khoáng để làm gì?”

Tề Nguyên Tư liếc nhìn Thẩm Sơ, thực sự không ngờ cậu lại tới tìm mình, còn có cả Tạ Thời Minh nữa, thế là liền bước tới, đưa bàn tay nhỏ lên, để Thẩm Sơ nhìn chiếc đồng hồ đang đeo.

“Cẩu Nha ở đây này, tôi thấy nó bị người xấu bắt đi, hức…”

Vừa nói, mắt Tề Nguyên Tư đã đỏ hoe, rốt cuộc không kìm được mà khóc: “Tôi đi theo chỉ dẫn từ GPS tìm tới đây, thì vừa khéo thấy người xấu kia… Nhưng tôi không dám… Tôi sợ, nên không dám đuổi theo nữa, huhu…”

“Là tôi có lỗi với Cẩu Nha, là Cẩu Nha của tôi mà, hu hu…”

Bảo sao lại trốn trong bụi cỏ, còn nhặt lắm chai như thế.

Nhưng Thẩm Sơ nghĩ lại thì thấy có chỗ không đúng—

“Khoan đã, nếu chó nhà cậu có gắn thiết bị định vị, sao cậu không đợi tài xế nhà cậu dẫn người đi tìm?”

Mà chó còn có định vị, sao người lại không? Nếu không thì sao tài xế nhà cậu ta lại cuống cuồng đến vậy?

Vừa hỏi xong, Thẩm Sơ thấy Tề Nguyên Tư chớp mắt—

“Thiết bị định vị trên người Cẩu Nha… là của tôi…”

“Tôi mang nó đến trường, sợ nó chạy lung tung, nên đã đeo lên cho nó.”

Thẩm Sơ: “…”

Mấy người xung quanh: “…”

Nghe xong, Triệu Đại Miêu thậm chí còn trố mắt há hốc mồm, con nhà ai mà trên người lại có thiết bị định vị cơ chứ?!

“Khoan đã, nói vậy thì… tên b**n th** ngược đãi động vật kia, bây giờ cũng đang ở trong công viên này sao?”

Nhan Dương lúc này chợt lên tiếng, mắt dừng lại trên chiếc đồng hồ của Tề Nguyên Tư—

Trên đó vẫn còn bật GPS dẫn đường.

“Nhưng mà tên b**n th** kia chắc chắn có mang theo dụng cụ gây án chứ?”

Triệu Đại Miêu nuốt nước bọt, không ngờ đi theo bọn trẻ mà lại… thật sự… lần ra được dấu vết của tên b**n th**!

Anh ta giờ còn không dám nhìn vào điện thoại—

Chắc giờ livestream đang nổ tung rồi…

“Giờ làm sao đây, có nên đi bắt người kia không? Nếu mà bắt được tại trận thì…”

Nhưng nhìn quanh một vòng, lúc này ngoài anh ta ra thì chỉ có hai người lớn, còn có ba đứa trẻ, lỡ như không trông chừng cẩn thận mà xảy ra chuyện gì, thì không ổn chút nào.

Thật ra ở lại đây chờ người đến ứng cứu mới là cách an toàn nhất.

Nhưng Tề Nguyên Tư khóc đến mức nấc lên, cầu xin họ cứu chó nhỏ.

Nhan Dương đương nhiên cũng muốn cứu Cẩu Nha, nhưng nhìn ba đứa nhỏ bên cạnh, lại do dự không thôi.

Đúng lúc này, một bàn tay mũm mĩm giơ lên.

Nhan Dương cúi đầu nhìn, thì thấy Thẩm Sơ cũng đang nhìn mình, chính xác hơn là đang nhìn cái hộp kèn mà anh xách theo—

“Thầy Nhan Dương, trong này có mang theo kèn của em đúng không?”

Cậu nhóc mũm mĩm vừa nói vừa chìa tay chọc chọc cái hộp kia: “Nếu có mang thì em có cách đó.”

Nói xong lại chọc chọc Tề Nguyên Tư.

“Thôi nào, đừng khóc nữa, tụi mình đi bắt người xấu nè.”

“Thật không?” Tề Nguyên Tư hít mạnh mũi.

Nhan Dương thì đưa tay chọc nhóc mập: “Nói nghe coi, rốt cuộc em có cách gì?”

Thẩm Sơ xoa xoa cằm tròn, đôi mắt tròn xoe nheo lại, cười khúc khích.

Bên cạnh lùm cây là một con sông nhỏ, trên sông có một cây cầu, bên dưới có thể cho thuyền đi qua, 25 tệ một người, 50 tệ hai người, đi được hơn nửa vòng công viên, mất chưa tới 10 phút.

Từ lùm cây đi ra là phải qua sông, vì bên kia lùm cây là tường bao công viên, không thể vượt qua được.

Lúc này trời đã bắt đầu tối, trong lùm cây càng thêm âm u tối tăm.

Có một người đang ôm một chú chó nhỏ, núp bên trong bụi cây gần tường rào, nơi đó vắng vẻ hẻo lánh, bên ngoài tường cũng không một bóng người, mà bên trong tường lại ẩm thấp lạnh lẽo, chẳng ai muốn tới mấy chỗ như vậy.

Chú chó bị bịt miệng, người kia cũng che chắn rất kỹ, mọi thứ đều im ắng.

Càng như vậy lại càng khiến hắn ta phấn khích.

Chỉ thấy hắn ta cố định con chó nhỏ xuống đất, dùng dây trói lại, rồi từ trong chiếc túi mang theo lấy ra một đống dụng cụ, như thể không biết nên chọn cái nào, cứ đưa qua đưa lại so sánh, tay phấn khích đến mức run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment