Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 57

“Chủ yếu là do tốc độ chạy của em… à không, chúng ta chạy cũng không nhanh.”

Tạ Thời Minh kịp thời sửa miệng, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn đôi chân ngắn của Thẩm Sơ.

Cậu nhóc mũm mĩm nheo mắt lườm hắn một cái.

Đi thêm một đoạn, bất ngờ trông thấy phía trước có hai đứa trẻ đang khóc. Nói chính xác thì, một đứa ngồi bệt dưới đất khóc hu hu, đứa còn lại ngồi trên chiếc xe trượt, vẻ mặt hoang mang.

Thẩm Sơ nghe lỏm được đôi chút, hình như là có một đứa khác giật mất xe trượt của đứa đang ngồi khóc.

Nhóc mập lập tức dừng bước, hỏi hai đứa trẻ kia rằng cái đứa giật xe trượt đó trông thế nào!

Có lẽ giọng của Thẩm Sơ đầy chính khí nên hai đứa trẻ nhìn nhau một cái rồi vội vàng ríu rít miêu tả. Nghe qua thì hình dáng chẳng khác gì Tề Nguyên Tư, chắc chắn là cậu ta rồi.

Bảo sao nãy giờ họ không đuổi kịp Tề Nguyên Tư, thì ra cậu ta cướp xe trượt của người ta!

Phải nói là… Tề Nguyên Tư vẫn có chút thông minh…

Nhưng giờ thì sao đuổi kịp cậu ta đây?

Ánh mắt Thẩm Sơ dừng lại, nhìn chằm chằm sang đứa trẻ đang ngồi trên xe trượt đối diện—

Đứa trẻ đó: “?”

“Chú Lý, chú ở lại đây trông hai đứa bé này nhé, chờ phụ huynh tụi nó tới, tiện thể bồi thường tiền luôn!”

Dứt lời, Thẩm Sơ vẫy tay—

“Đi thôi anh ơi! Em lái xe trượt chở anh!”

Tạ Thời Minh: “……”

Đứa đang ngồi khóc: “Xe trượt của em…!”

Nhìn Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh trượt xa dần, đứa bé khác gào lên: “… Xe trượt của em mà!!”

Chú Lý: “……”

Hai tiểu thiếu gia!!!

Không phải Thẩm Sơ liều lĩnh đâu, mà là khu vực này gần "Ngôi nhà lang thang" – cậu nhớ hình như thầy Nhan Dương đang ở đó, bởi vì thầy Nhan Dương từng nói là có khi tan làm sẽ ghé qua.

Cùng lắm thì nhờ nhân viên ở “Ngôi nhà lang thang” đi cùng cũng được.

Dù sao thì vừa gặp hai đứa nhỏ kia, xung quanh lại chẳng có người lớn nào, nếu cứ bỏ mặc thì cũng không ổn.

Hơn nữa đã "mượn" xe của người ta rồi, thì cũng phải bồi thường chút đỉnh…

Nhưng mà nói thật, bốn bánh chạy nhanh hơn hai chân thiệt!

Chỉ là phải đi kiểu đánh rắn lượn vòng, mệt hết biết luôn…

“Mọi người thấy không, phía trước chính là ‘ngôi nhà lang thang’.”

“Nghe nói quanh đây có kẻ b**n th** hành hạ chó mèo đến ch*t, tới giờ vẫn chưa bắt được, sáng nay còn phát hiện thêm một chú chó bị hại nữa, gây án trong thời gian ngắn như vậy, tên b**n th** kia đúng là đang cố tình khiêu khích mà…”

“Để coi… hình như con chó đó được phát hiện gần đây…”

Triệu Đại Miêu là một streamer, chuyên theo sát tin thời sự, lại mê động vật nhỏ, chỉ là bị dị ứng với lông nên không nuôi được, ngày thường toàn đi khắp nơi săn lùng chó mèo hoang để ngắm cho đỡ ghiền.

Nghe nói ở bên này gần đây có kẻ b**n th** ngược đãi động vật nên anh ta liền tới đây.

Lúc này đang livestream gần "Ngôi nhà lang thang, hy vọng tìm được manh mối gì đó. Đang nói thì chợt cảm thấy sau lưng “vút” một tiếng, như có gì đó lướt qua, bình luận cũng bắt đầu chạy ào ào.

Triệu Đại Miêu giật mình quay lại, liền phì cười.

Là hai đứa trẻ, đứa phía trước thấp hơn một chút, đang chở đứa cao hơn phía sau.

Hai đứa đang cưỡi xe trượt, lướt nhanh như gió, vội vàng chẳng biết chạy đi đâu.

Triệu Đại Miêu thấy thú vị nên tiếp tục nhìn.

Ngay lúc đó, hai đứa nhỏ trượt tới trước cửa “Ngôi nhà lang thang” thì gặp phải một người, liền dừng lại.

Đứa thấp hơn kêu lên: “Thầy Dương Dương! Mau giúp bọn em tìm người!”

“Có trẻ con đi lạc!”

“Còn có cả một chú chó nhỏ nữa, họ có thể gặp nguy hiểm với tên b**n th** đang trốn gần đây!”

Ốiiiii!

Triệu Đại Miêu đúng là giật nảy người.

Bình luận nhảy lên liên tục, thúc giục anh mau đuổi theo!

Là livestream truy bắt tội phạm đấy!

Hơn nữa hai đứa trẻ đó sao trông quen quá vậy? Cảm giác đã thấy ở đâu rồi thì phải…

Triệu Đại Miêu lấy cái tên này là vì mê chó mèo, mục đích tới đây cũng vì vậy, nay thấy số người xem tăng ầm ầm… còn lý do gì để không đuổi theo?

Cắn răng một cái, vài giây sau anh ta quyết định chạy theo——

Nhưng lúc này Thẩm Sơ đã cùng Tạ Thời Minh và Nhan Dương chạy đi xa, hoàn toàn không biết sau lưng còn có người đang đuổi theo…

Cậu nhóc mũm mĩm vừa vặn chạm mặt Nhan Dương ở cửa “Ngôi nhà lang thang”, thấy trùng hợp quá nên vội vàng gọi lại, nói vắn tắt vài câu trọng điểm rồi vẫy tay ra hiệu bảo Nhan Dương chạy theo.

Nhan Dương lúc nào cũng phải xách theo hộp kèn của mình, giờ thì vừa xách hộp vừa chạy, vừa nhìn Thẩm Sơ vặn vô lăng xe trượt đến mức như phát ra tia lửa điện…

“Bé cưng này, em chắc chứ?”

“À này, hôm nay sư huynh anh không đi cùng, hay anh gọi thêm người hỗ trợ nhé?”

Thẩm Sơ “ây da” một tiếng, giọng có vẻ không kiên nhẫn: “Đừng làm phiền em lái xe!”

“Nếu rảnh tay thì anh cứ gọi điện đi!”

Nhan Dương: “……” Em còn bận hơn cả anh nữa hả.

Mà chiếc xe trượt này đúng là chất lượng cao, chạy nhanh thiệt đó…

Vừa nghĩ tới thì “két——” một tiếng.

Hây, cậu nhóc mũm mĩm phanh bằng chân rồi.

“Nhìn kìa!”

Thẩm Sơ vừa nói vừa giơ tay chỉ về phía trước——

Nhan Dương nhìn theo đầy nghi hoặc.

Nhìn cái gì cơ? Phía trước có gì đâu?

Chẳng qua chỉ là một chiếc xe trượt đơn thôi mà?

Bình Luận (0)
Comment