Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 56

Lũ trẻ tụ tập lại thành mấy nhóm bàn tán rôm rả, càng nói càng thêm phần phóng đại.

Nhóc mập như con chồn hóng chuyện, chạy từ đầu này sang đầu kia để nghe ngóng——

“Anh họ tớ đang học cấp hai nói là hôm nay lại phát hiện một chú cún con đáng thương, thảm lắm luôn, hình như bị vứt xuống bùn dưới chân cầu nhỏ, là do mấy người vớt rác trên sông phát hiện.”

“Không phải đâu, là phát hiện trong lùm cây nhỏ mà, ở ngay công viên gần đây, được phát hiện vào buổi tối cơ!”

“Là rạng sáng thì có, cậu của tớ làm ở đồn cảnh sát nói thế, còn gửi vào nhóm gia đình nữa.”

“Ôi dào, mặc kệ phát hiện ở đâu, nói chung là có người xấu đang hại mấy bé chó mèo! Thật đáng ghét!”

“Tại sao không có đội đặc vụ chó con để trừng trị kẻ xấu nhỉ?”

“Vì kẻ xấu chính là người bắt chó mà, nên chó con mới phải trốn đi đấy.”

……

Tạ Thời Minh cảm thấy hôm nay Thẩm Sơ hơi trầm lặng.

Không chỉ trầm lặng mà nhóc mập còn có vẻ mất tập trung.

Thỉnh thoảng còn nhíu mày, như đang nghĩ gì đó nhưng lại không nghĩ ra, gương mặt nhỏ cứ như bị táo bón vậy, hồi lâu cũng không nặn ra được thứ gì.

Cứ thế trôi qua cả ngày, đến tận chiều khi tan học.

Tạ Thời Minh nắm tay Thẩm Sơ, cùng cậu ra khỏi trường.

Nhà họ thường cho tài xế đến đón cả hai, hôm nay cũng vậy. Chỉ là vừa định như mọi khi, đẩy mông nhóc mập lên xe, thì bên cạnh chợt vang lên tiếng khóc lóc om sòm.

“Cẩu Nha biến mất rồi! Con muốn đi tìm Cẩu Nha hu hu…”

Giọng nói quen thuộc.

Nhóc mập vốn đang ngó nghiêng khắp nơi lập tức quay đầu nhìn theo tiếng nói——

Chỉ thấy Tề Nguyên Tư xách theo một chiếc cặp nhỏ mở toang, mặt mếu máo, bên cạnh là tài xế nhà cậu ta đang giữ tay cậu ta lại, còn đứng bên kia là Tạ Tuấn Trạch cùng Chúc Phương Trân – người đến đón Tạ Tuấn Trạch.

Dường như Chúc Phương Trân đang cùng tài xế kia khuyên nhủ gì đó, nhưng Tề Nguyên Tư cứ níu tay tài xế, dậm chân xuống đất không chịu đi.

“Mọi người không chịu đi tìm Cẩu Nha thì con tự đi!”

“Nếu Cẩu Nha gặp nguy hiểm thì sao? Gần đây có người xấu đó… Con không đi đâu hết! Con phải đi tìm Cẩu Nha!”

Tề Nguyên Tư vừa nói vừa nhìn Tạ Tuấn Trạch với ánh mắt đầy hy vọng.

Thế nhưng Tạ Tuấn Trạch lại lùi về phía Chúc Phương Trân.

Cùng lúc đó, Chúc Phương Trân nở nụ cười áy náy, cúi đầu nói gì đó với Tề Nguyên Tư, vừa nói vừa kéo tay Tạ Tuấn Trạch, như thể đang định dẫn cậu ta rời đi.

Mà trong khi Chúc Phương Trân đang nói, Tạ Tuấn Trạch ở bên cạnh vẫn luôn im lặng.

Không nói gì, ánh mắt như đang trốn tránh, né tránh ánh nhìn của Tề Nguyên Tư.

Rồi bất ngờ, Tề Nguyên Tư như bùng nổ, không quan tâm gì nữa, bất ngờ ném luôn cặp sách về phía tài xế, rồi quay người bỏ chạy… Thẩm Sơ tận mắt nhìn thấy cậu ta chạy vụt qua trước mặt mình…

A… a!

Thẩm Sơ đưa tay ôm lấy má phúng phính——

Có trẻ con bỏ trốn kìa!

Đúng lúc tan học, bên ngoài đầy xe cộ, Tề Nguyên Tư nhỏ xíu cứ thế mà luồn lách giữa các xe, tài xế nhà cậu ta không đuổi kịp, sốt ruột đến mức không biết phải làm gì.

“Cẩu Nha là ai vậy?”

Thẩm Sơ bỗng nghiêng đầu hỏi Tạ Thời Minh.

Nhưng trong lòng cậu thực ra đã có một dự đoán——dù lớp Hoa Hướng Dương 1 và lớp Hoa Hướng Dương 2 chưa "làm lành" với nhau, nhưng trong buổi hoạt động ngoài trời hôm nay, cậu tình cờ thấy Tề Nguyên Tư luôn đeo chiếc cặp nhỏ đó trên lưng.

Xét về kích cỡ, chiếc cặp đó chắc có thể chứa vừa một chú chó nhỏ…

Cẩu Nha, Cẩu Nha… Cái tên giống đồ ăn vặt!

Lông xoăn, màu nâu cam… Cuối cùng Thẩm Sơ cũng nhớ ra, chú chó nhỏ bị hại ở mẫu giáo có những đặc điểm đó, hình như là một con chó Teddy nhỏ, và tên của nó giống với một loại đồ ăn vặt.

Hóa ra chú chó đó là do Tề Nguyên Tư mang đến!

Vậy giờ Tề Nguyên Tư chạy đi một mình…

Thẩm Sơ há miệng, vội vàng nắm chặt tay Tạ Thời Minh: “Cậu ta có thể đang gặp nguy hiểm!”

Làm sao đây?

Tề Nguyên Tư sẽ chạy đi đâu?

Nếu là đi tìm chó… thì mấy lời đồn đoán hôm nay trong trường, chắc cậu ta cũng nghe thấy rồi? Chẳng lẽ cậu ta định đến lùm cây nhỏ, hoặc gầm cầu?

Nếu sợ chó bị người xấu bắt, thì theo logic thông thường, rất có thể sẽ chạy đến đó!

Phải báo cho tài xế nhà họ mới được——

Nhưng vừa lúc Thẩm Sơ đang cố nhớ lại mọi chuyện, ngẩng đầu lên thì tài xế kia đã biến mất rồi!

Trời ạ, chắc chắn là đi tìm người rồi, nhưng lại không biết chạy về hướng nào, giờ phải làm sao đây?

Đang nghĩ ngợi thì tay cậu đột nhiên bị nắm lấy.

Tạ Thời Minh nhìn cậu: “Muốn đi giúp tìm người không?”

Thẩm Sơ mím môi.

Chú chó đáng thương được phát hiện hôm nay, nếu cậu sớm nhớ ra manh mối nào đó, có lẽ đã ngăn được chuyện này xảy ra, còn Tề Nguyên Tư bỏ chạy cũng không đến mức phải đối mặt với nguy hiểm khó lường.

“Em cảm thấy… đây là trách nhiệm của mình?”

Thẩm Sơ ngẩng đầu nhìn Tạ Thời Minh.

Chỉ thấy Tạ Thời Minh mặt đầy thắc mắc, nhìn cậu một cái, rồi quay sang tài xế bên cạnh nói——

“Chú ơi, làm ơn vừa báo cảnh sát, vừa đi theo bọn cháu.”

Nói xong lại quay sang nhìn Thẩm Sơ——

“Đi không? Anh cùng em đi tìm người.”

“Đừng buồn nữa.”

……

Không biết hai cái chân ngắn của Tề Nguyên Tư chạy kiểu gì mà nhanh vậy!

Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh nắm tay nhau chạy một mạch đến công viên bên cạnh mà không thấy bóng dáng cậu ta đâu cả… một tí bóng dáng cũng không thấy, đến mức Thẩm Sơ bắt đầu nghi ngờ có khi nào Tề Nguyên Tư không chạy về hướng này.

Bình Luận (0)
Comment