Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 60

Thẩm Dật cười khẩy: “Cho dù ông nội không thấy thì vẫn còn quản gia Chu.”

Thẩm Tùy: “Không có bằng lái mà dám lái xe trượt, nếu không nhờ A Minh ngồi sau cao hơn chút, gặp người nào đi đường không cúi đầu là đâm phải rồi.”

Thẩm Sơ tức muốn chết, môi bĩu dài ra —  

Lại công kích chiều cao của cậu! Ghét chết đi được!

Nếu không phải bản thân cũng thấy mình hơi sai, cậu đã chống nạnh làm loạn lên rồi! Ai bảo cậu là một em bé biết lý lẽ cơ chứ.

Rõ ràng việc cứu chú chó nhỏ là chuyện tốt, hơn nữa—

“… Bảo vệ động vật nhỏ là trách nhiệm của tất cả mọi người! Hơn nữa Cẩu Nha là do em nuôi, sao em có thể thấy chết mà không cứu! Lỡ như trong lúc chờ đợi, Cẩu Nha bị làm hại thì sao?! Em không chịu được—”

“Bốp!”

Một cái tát vào sau đầu.

Thẩm Sơ suýt méo mặt, thầm nghĩ may mà mấy lời phản bác đó mình chỉ nghĩ trong đầu, chưa kịp nói ra.

Mà bên cạnh, Tề Nguyên Tư bị anh cậu ta tát vào đầu lại còn kiên cường không khóc.”

"Vậy em biết đeo thiết bị định vị cho Cẩu Nha, sao không nói với tài xế, để tài xế cùng em đi tìm nó?”

Thẩm Sơ trong lòng gật đầu như giã tỏi.

Ừ ừ đúng thế.

Dám một mình chạy đi, lúc nghe xong, cậu cũng muốn đánh tên nhóc nghịch ngợm này.

“Em nói rồi mà! Nhưng tài xế bảo phải đưa em về nhà trước!”

Chuyện này khiến Tề Nguyên Tư thật sự ấm ức. Cậu ta quả thật đã nói với tài xế, rằng mình đã đeo thiết bị định vị cho Cẩu Nha, có thể đi theo chỉ dẫn để tìm được nó. Khi đó còn có cả Tạ Tuấn Trạch và mẹ hắn ta ở đó, cậu ta còn định nhờ họ tìm giúp.

Dù sao thì đông người cũng mạnh hơn.

Nhưng mẹ của Tạ Tuấn Trạch lại nói họ không thể về muộn, còn khuyên tài xế đưa cậu ta về nhà trước rồi mới đi tìm Cẩu Nha.

Sợ dẫn cậu ta theo đi tìm chó thì bất tiện.

Tề Nguyên Tư thấy không vui, định rủ Tạ Tuấn Trạch cùng chiến tuyến với mình, dù gì hôm nay cậu ta đưa Cẩu Nha tới trường mẫu giáo cũng là vì trước đó Tạ Tuấn Trạch nói muốn xem, nên cậu ta mới vất vả “nhập cư trái phép” mang theo chú chó nhỏ mình nuôi đến.

Hơn nữa Tạ Tuấn Trạch chẳng phải cũng tỏ ra rất thích Cẩu Nha sao, tại sao lại không chịu đi tìm cùng cậu ta!

Hơn nữa rõ ràng cậu ta đã nhờ Tạ Tuấn Trạch giúp bỏ Cẩu Nha vào cặp sách của mình, vậy mà mới quay đi một lúc, Cẩu Nha đã thoát khỏi tay Tạ Tuấn Trạch rồi chạy mất, thế mà hắn ta lại không chịu tìm giúp!

Vì thế Tề Nguyên Tư càng nghĩ càng tức, cuối cùng liền bỏ đi một mình.

Người khác không giúp thì cậu ta tự mình đi tìm, Cẩu Nha là do cậu ta nuôi, cậu ta phải có trách nhiệm!

Nhưng điều mà Tề Nguyên Tư hoàn toàn không ngờ tới, thậm chí khiến cậu ta rất khó tin — là lúc cậu ta đang trốn một mình trong bụi cỏ ở công viên, sợ hãi không biết làm gì thì lại gặp Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh, chính là hai người họ đã cùng nhau đến tìm cậu ta…

Dù bây giờ nghĩ lại, tâm trạng của Tề Nguyên Tư vẫn rất phức tạp.

Đang nghĩ ngợi, cậu ta bỗng bị cái gì đó l**m một cái lên mặt.

Tề Nguyên Tư hoàn hồn, cúi đầu nhìn chú chó nhỏ đang ôm trong lòng — là Cẩu Nha của cậu ta, cuối cùng cũng an toàn quay trở về bên cậu ta. Nếu không nhờ Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh dẫn người đến tìm, có lẽ cậu ta đã không bao giờ gặp lại Cẩu Nha nữa.

Nghĩ vậy, Tề Nguyên Tư bỗng ôm chú cún chạy tới—

“Chú ơi, chú đừng trách hai bạn ấy nữa, nếu phải trách thì trách cháu đi, tất cả là lỗi của cháu…”

Thẩm Sơ chớp chớp mắt, lại nhìn Tạ Thời Minh một cái.

Woaaa, đây chính là “quả ngọt” của việc làm việc nghĩa à?!

Người cứu viện tới rồi kìa!

Cậu nhóc mũm mĩm dần dần đứng thẳng người lên, cái bụng tròn nhô ra!

Thẩm Minh Châu gãi cằm, cũng không biết nói gì với Tề Nguyên Tư.

Nghe Tề Nguyên Tư chạy tới nói mấy lời này, ông cũng càng thêm thẳng sống lưng, nhìn xem, con nhà mình tuy gan to làm liều, nhưng lại thông minh lanh lợi, cái sự lanh lẹ này, đúng là giống hệt ông!

“Đứa nhỏ này không tồi, còn biết nói lời cảm ơn.”

Bên cạnh, Tô Lạc Duyệt vuốt mái tóc dài, không biết là đang chỉ ai.

Chung Uyển cũng để tóc dài, ngũ quan dù không rực rỡ như Tô Lạc Duyệt nhưng cũng xinh đẹp sắc sảo, còn có một đôi mắt hồ ly, lúc này nghe vậy liền nheo mắt mỉm cười: “Cũng là do gia giáo tốt thôi.”

“Ồ, chắc là do ba cậu bé dạy tốt.”

Tô Lạc Duyệt cũng cười rạng rỡ: “Nhà chúng tôi thì khác, mấy đứa nhỏ đều giống tôi.”

Thẩm Minh Châu: “…”

Liếc sang vợ mình một cái, thôi vậy, không dám nói gì, giống ai thì giống đi.

Cũng không thể tiếp tục răn dạy hai đứa nhỏ nữa, vì khói thuốc súng ở đây đã nồng đến độ không chịu nổi rồi… Một đám giới tính nam đứng đây cũng chỉ biết làm con chim cút mà thôi.

“À đúng rồi, sau này còn nhiều thời gian để cảm ơn chị Duyệt đó, bộ phim của đạo diễn Hứa lần này tôi cũng sẽ tham gia.”

“Thế à? Không tồi.”

Tô Lạc Duyệt mỉm cười với Chung Uyển, ra vẻ hào phóng gợi ý—

“Vậy thì cô phải tranh thủ đọc kỹ kịch bản nha, dù gì nhận vai cũng hơi muộn.”

“Ngẫm lại thì đạo diễn Hứa lâu như vậy mới quyết định chọn cô, cũng thật không dễ dàng, nhưng tính ra thì cũng gần đến ngày khai máy rồi, nếu không tìm được diễn viên thì cũng không khởi quay được.”

Thẩm Sơ đứng nghe: “…”

Thật không thể không cảm thán sức mạnh của ngôn từ…

Cảm nhận được bầu không khí căng như dây đàn, sắp đánh nhau đến nơi, Thẩm Minh Châu vội đổi chủ đề, sợ hai “tổ tông” này mà cãi nhau giữa chốn đông người thì… nhà họ thật sự không thể nổi tiếng thêm!

Khó khăn lắm trời tối mới về được đến nhà, ai ngờ Thẩm Tùng Quốc lại phá lệ xuất hiện trong phòng khách cùng quản gia Chu!

Lại thêm một trận giáo huấn ra trò.

Con trai mắng mấy đứa nhỏ, ông mắng con trai.

Lôi luôn mấy đứa nhỏ vào mắng chung.

Cuối cùng thì chẳng ai trong nhà thoát được…

“Ngày nào cũng thế, cuối cùng lại để người ngoài chê cười!”

Thẩm Tùng Quốc hừ lạnh một tiếng, nhìn sang Tô Lạc Duyệt. Trước đó khi Tạ Văn Sơn dẫn theo Tạ Thời Minh đến nhận thân, chuyện gần như đã lan truyền khắp nơi, dù có thể thông cảm được, nhưng ông vẫn không thích mấy chuyện như vậy.

Bình Luận (0)
Comment