Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 61

Trời mới biết được tâm trạng của Thẩm Tùng Quốc khi đang ngồi yên trong nhà, mà bạn bè bốn phương cứ gọi điện tới liên tục... Có người còn chuyển tiếp cả video, cái xe nhỏ kia "vù" một cái lao qua —— ngay khoảnh khắc đó, ông suýt nữa nghi ngờ mắt mình.

Nhưng cái tiếng “bíp——” vang lên sau đó thì ông quen lắm, muốn tự lừa mình cũng không được…

Và không chỉ là một tiếng “bíp”, mà là từng tràng dài tiếng “bíp”, liên tục oanh tạc vào màng nhĩ của ông…

Sau đó là gọi quản gia Chu lên mạng xem thử. Tuy rằng bình luận lần này có chút ngoài dự đoán, nhưng vì liên quan đến hai đứa nhỏ, độ hot lại cao kinh khủng, Thẩm Tùng Quốc lập tức sai người đè chuyện xuống rồi vội vàng chạy tới.

“Con là người của công chúng, chuyện kiểu này đáng lẽ nên phải chuẩn bị từ trước, đừng để hai đứa nhỏ tiếp tục bị lộ mặt nữa!”

“Ba, chuyện này là do có người livestream mà, hơn nữa sự việc phát tán quá nhanh…”

Thẩm Minh Châu cảm thấy cha mình lại bắt đầu không nói lý. Lúc phát hiện có livestream, họ đã cho người đè chuyện xuống rồi, nhưng có lúc đâu phải muốn đè là đè được.

Đặc biệt là sự việc hôm nay, quá kỳ lạ, cứ liên tục leo lên hot search, liên tục đứng đầu…

May là cuối cùng cũng đè xuống được, nhưng chắc trong âm thầm vẫn còn không ít người bàn tán.

Thẩm Tùng Quốc hừ lạnh một tiếng, lại nhìn về phía hai đứa nhỏ.

Tạ Thời Minh lập tức kéo Thẩm Sơ ra sau lưng mình, tỏ vẻ tất cả đều là chủ ý của hắn.

Thẩm Sơ kiễng chân ở phía sau, còn chưa đợi Thẩm Tùng Quốc lên tiếng đã vội nói: “Ông ơi, ông cụ nhà họ Tề không tới cảm ơn ông sao?”

“Gì cơ?”

“Đúng mà…”

Nhóc mập kéo dài giọng vừa nói vừa múa tay: “Hôm nay cháu và anh trai đã cứu cháu trai và chú chó nhỏ mà cháu trai đó nuôi đấy, cháu trai nhà họ Tề đã cảm ơn tụi cháu rồi, thế mà ông cụ nhà họ Tề lại không cảm ơn ông à?”

“Vậy thì ông cụ đó có chút không biết lễ nghĩa nha, ông phải gọi điện nói chuyện với ông ấy mới được!”

Thẩm Tùng Quốc bị mấy tiếng “ông ơi ông ơi” của cậu bé làm cho rối cả đầu, nhưng cuối cùng cũng hiểu được ý của Thẩm Sơ, liền nhướng mày.

Thẩm Minh Châu thấy vậy liền vội vàng nói theo: “Đúng đó ba, nếu không có Sơ Sơ với Minh Minh đi tìm thằng bé nhà họ Tề, rồi cùng nhau cứu chó, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?”

“Sao ông cụ nhà họ Tề không gọi điện tới? Hay là vẫn chưa biết chuyện này?”

“Hay là do lần trước đi câu cá thua mình, nên ông ấy vẫn còn giận?”

Thẩm Tùng Quốc hừ một tiếng: “Ông ta có mặt mũi gì mà giận chứ!”

Vừa nói vừa trông như không thể ngồi yên nữa, ánh mắt không nhịn được liếc sang quản gia Chu.

Quản gia Chu lập tức hiểu ý —

“Lão gia, tuy hai vị thiếu gia hành động có hơi liều lĩnh, nhưng cũng coi như làm được việc lớn. Có lẽ ông Tề vẫn còn chưa biết chuyện này, nếu biết rồi thì chắc chắn đã gọi điện cảm ơn ngài rồi.”

“Để tránh ông Tề bị con cháu không cho biết, hay là ta chủ động liên hệ trước?”

Quản gia Chu khẽ ho một tiếng: “Cũng không phải muốn nói gì, chỉ là ông Tề nên có quyền được biết.”

“Đỡ để lần sau lại xảy ra chuyện.”

“Đúng vậy, phải để ông già đó dạy dỗ lại mấy đứa nhỏ nhà ông ta, đừng để lần sau lại liên lụy đến hai cháu nội tôi!”

Thẩm Tùng Quốc vừa nói vừa đứng dậy, dáng vẻ nóng lòng muốn gọi điện ngay lập tức, bộ dạng chính nghĩa lẫm liệt, lưng thẳng tắp, đi đường như mang theo gió, đúng là nhanh nhẹn!

Quản gia Chu nháy mắt với mấy đứa nhỏ, rồi vội vàng quay người rời đi.

……

Đợi hai người kia đi rồi, Tô Lạc Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Không nhịn được kéo Thẩm Sơ lại, dốc hết sức vò má nhóc mập một trận: “Con đúng là một đứa bé lanh lợi!”

“Ư ư ư!”

Thẩm Sơ bị vò tới nghiêng ngả, ra sức trợn mắt ra hiệu với Tạ Thời Minh ——  

Mau tới cứu em!

Tạ Thời Minh có chút do dự…

Nhưng chưa đợi hắn suy nghĩ xong, hắn cũng bị Tô Lạc Duyệt kéo qua vò má mấy cái, cuối cùng còn được tặng thêm một cái thơm rõ to!

Tạ Thời Minh ngây người luôn…

“Haiz, thật muốn được ở nhà tiếp.”

Tô Lạc Duyệt ôm lấy hai đứa nhỏ, không nhịn được thở dài.

Thẩm Sơ cũng không lo xoa má nữa, bàn tay mũm mĩm ôm lấy đầu gối bà, ngẩng đầu lên hỏi:

“Mẹ ơi, sao vậy, mẹ sắp đi làm rồi hả?”

“Ừ, phim sắp bấm máy rồi, mẹ phải vào đoàn sớm, mà đoàn lại quay tận trong núi sâu cơ.”

Nhóc mập “a” lên một tiếng: “Vậy chắc lâu lắm nhỉ?”

Cậu tưởng còn nhiều thời gian ở cùng ba mẹ cơ, tính ra, cậu của cậu chắc cũng sắp về tìm cậu rồi, đến lúc đó cậu khẳng định muốn đi theo, vậy thời gian được ở bên Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu cũng chẳng còn nhiều…

Nhưng giờ thì cậu không thể nói ra, cũng không thể ngăn mẹ đi làm…

Nhưng Tô Lạc Duyệt mà vào đoàn quay phim, ai biết sẽ quay trong bao lâu?

Thấy Thẩm Sơ bĩu môi có chút không vui, bên cạnh Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy ba đứa tuy rằng nhìn qua biểu cảm vẫn không có gì thay đổi, nhưng hình như tâm trạng cũng không được tốt, khiến Tô Lạc Duyệt có chút lo lắng cùng không yên tâm.

Không nói đến Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh.

Bà nhớ lại lúc mình sinh Thẩm Sóc, rồi đến Thẩm Dật và Thẩm Tùy, cả hai lần đều vẫn quyết tâm đi làm, không chịu buông lơi dù chỉ một chút, đến mức người trong giới vẫn gọi bà là “bà mẹ liều mạng”.

Nhưng sau này, sự nghiệp ổn định, thành tựu cũng đã đạt được rồi, ngoảnh lại nhìn, bà đã bỏ lỡ quá nhiều quá nhiều trong quá trình trưởng thành của ba đứa trẻ… Vậy mà lần này, bà lại muốn đi làm.

Ở ngay lúc cả gia đình “đoàn tụ”.

Tô Lạc Duyệt cúi đầu xuống, thực ra rất nhiều lần bà đã nghĩ —  

Hay là thôi vậy… từ bỏ sự nghiệp, từ bỏ ước mơ, quay về với gia đình, chồng yêu thương, con cái đáng yêu, còn cầu gì hơn nữa?

Bình Luận (0)
Comment