Nhưng khi nhớ lại quá khứ, bà lại không cam lòng từ bỏ con đường mà mình đã khó khăn lắm mới tìm được.
Hơn nữa, với tính cách luôn kiên cường, bảo Tô Lạc Duyệt toàn tâm toàn ý ở nhà làm bà nội trợ toàn thời gian thì đúng là chuyện không thể.
Bà và Thẩm Minh Châu, một người dốc sức cho tập đoàn Thẩm thị, một người miệt mài đấu tranh trong giới giải trí—nếu không thể đồng hành cùng tiến, vậy sau này lỡ có chuyện gì, làm sao có thể cùng nhau đối mặt?
Có quá nhiều lý do khiến Tô Lạc Duyệt phải chùn bước.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy các con, bà lại không ngừng do dự, thực sự không thể dứt bỏ được…
Thẩm Sơ nhìn Tô Lạc Duyệt, bàn tay mũm mĩm nắm lấy tóc bà, lí nhí thì thầm: “Giá mà con có thể theo mẹ đi làm thì tốt quá, bé cưng không muốn xa mẹ.”
Nếu sau này phải rời đi cùng cậu, khả năng sẽ đi ra nước ngoài?
Đến khi đó, không biết phải mất bao lâu mới gặp lại ba mẹ, cậu luyến tiếc bọn họ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Sơ liền thấy buồn, lặng lẽ úp mặt lên đùi Tô Lạc Duyệt, còn thở dài một tiếng.
Y như một cục bánh gạo dẻo tan chảy.
Tô Lạc Duyệt lại không hiểu rõ vì sao Thẩm Sơ lại buồn, chỉ nghĩ là cậu bé luyến tiếc mình, nên bà cố gắng lên tinh thần, còn búng nhẹ trán vào cậu, mỉm cười nói: "Không được đâu, đừng quên lời ông nội mới nói.”
“Nơi mẹ làm việc đều là trước ống kính đấy.”
Không chỉ Thẩm Tùng Quốc để ý chuyện đó, Tô Lạc Duyệt cũng vậy.
Bà thực sự không muốn mấy đứa nhỏ lại bị lộ mặt thêm lần nào nữa trong thời gian ngắn.
Thế nhưng mỗi lần Tô Lạc Duyệt nghĩ mọi thứ đã ổn thỏa thì vào thời khắc quan trọng thì lại không đúng như vậy!
——Đạo diễn Hứa là người cực kỳ cầu toàn.
Mà phải gọi là… cầu toàn đến mức khó chiều!
Mấy diễn viên chính trong phim sẽ có các phân cảnh thời thơ ấu, nhưng những diễn viên nhí mà đoàn phim tuyển được lại không giống chút nào với phiên bản trưởng thành, đạo diễn Hứa càng nhìn càng không hài lòng, cảm thấy không thể ăn khớp được.
Đặc biệt là nhân vật của Tô Lạc Duyệt, ngũ quan của bà riêng biệt, sắc sảo, những đứa trẻ được chọn lại đều không hợp chút nào!
Nếu không còn lựa chọn nào khác thì miễn cưỡng dùng tạm cũng được.
Nhưng vấn đề là——đạo diễn Hứa đã xem livestream kia!
Chẳng phải có đứa nhỏ giống Tô Lạc Duyệt sao? Độ tuổi cũng hoàn toàn phù hợp!
Hơn nữa, mặc dù phân cảnh thời thơ ấu của các nhân vật không nhiều, nhưng lại rất quan trọng, là trọng tâm của mạch phim, nên lần này đạo diễn Hứa nhất quyết muốn Tô Lạc Duyệt đưa con mình đến đóng phim, chỉ vài ngày thôi, quay xong là được.
Không ngờ lại vướng ngay ở chỗ Tô Lạc Duyệt——
Nói gì bà ấy cũng không chịu đồng ý!
Nếu không được thì bà ấy thậm chí còn nói… bà ấy sẽ từ bỏ vai diễn!
Điều này khiến đạo diễn Hứa tức giận, đập kịch bản xuống đất, giận dữ tuyên bố nghỉ quay một ngày, rồi…i
Rồi hắn âm thầm tự mình tìm tới…
Khi Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh bị chặn ở cổng trường mẫu giáo, còn tưởng gặp phải kẻ buôn người chuyên dụ dỗ trẻ con.
Bởi vì biểu cảm của đạo diễn Hứa lúc nhìn thấy hai đứa, đúng là kiểu "thèm thuồng nhỏ dãi" khiến người ta sởn da gà…
Hiện tại đã một tuần kể từ ngày Tô Lạc Duyệt lên đường đi làm, trong thời gian đó chỉ có một tối là bà về nhà.
Ngay cả video call mỗi ngày đều phải canh giờ, khiến Thẩm Sơ rất nhớ bà.
Vì vậy sau khi nghe xong ý định của đạo diễn, Thẩm Sơ đảo đôi mắt tròn.
——Chỉ trách Tô Lạc Duyệt quá cố chấp, nói gì cũng không chịu, lại không chịu nói rõ lý do.
“Chú ơi, mẹ cháu không nói với chú là ông nội cháu không cho anh cháu lên TV nữa sao?”
Cậu nhóc mũm mĩm ôm chặt lấy Tạ Thời Minh, giống như gà mẹ bảo vệ gà con: “Bọn cháu đều là những đứa trẻ ngoan nghe lời ông nội. Ông nội không đồng ý, mẹ cháu không đồng ý, chú tìm anh cháu nói chuyện cũng vô ích thôi.”
“Chú đây là đang dụ dỗ trẻ con đấy!”
Đạo diễn Hứa: “...Vậy nếu ông nội các cháu đồng ý thì sao?”
Vừa nói, hắn vừa không kìm được mà đánh giá cậu bé tròn trịa trước mặt.
Mục tiêu chính lần này của hắn là đứa nhóc bên cạnh——vì rất giống Tô Lạc Duyệt, tuổi lại hợp vai. Nhưng nhìn cái cục bánh bao nhỏ này, hình như cũng rất hợp với một vai khác? Dù không giống diễn viên chính lắm, nhưng tính cách này… đúng kiểu đạo diễn Hứa thích!
Đúng người! Đúng vai!
Nếu có thể mời được cả hai, ông cũng khỏi phải tốn công đi tìm thêm diễn viên nhí khác.
Đạo diễn Hứa càng nhìn càng hài lòng, cảm thấy chuyến đi này thật không uổng công!
Nhưng vẫn phải đi nói chuyện với phụ huynh cái đã. Ông nội, đúng không? Nghe nói là người rất khó thuyết phục?
Đạo diễn Hứa âm thầm tặc lưỡi, thầm nghĩ nếu thật sự không được, thì hắn gọi người ta là “ông nội” luôn cũng được!
Thế là đạo diễn Hứa đặt tay lên vai hai đứa nhỏ——
“Đi, hai đứa dẫn chú đến gặp ông nội chúng ta đi!”
Tạ Thời Minh: “…”
Thẩm Sơ: “…”
Ai là “chúng ta” với chú hả?!
---
Bầu không khí trở nên nặng nề.
Cảm giác như hai đội quân đang giằng co, ai lùi trước là thua!
Hiện tại hai bên đều trong trạng thái căng thẳng, không ai chịu nhường, đấu trí đấu dũng, mỉm cười mà như cầm dao đâm nhau…
“Chắc hẳn cậu cũng biết chuyện hai đứa nhỏ bị lan truyền trên mạng, trong tình huống như vậy, tôi tuyệt đối không thể để chúng đi quay phim. Mẹ bọn trẻ không phải cũng không đồng ý sao?”
“Chủ yếu là con dâu ngài vẫn là khá nghe lời ngài, mà chuyện nhà thì ngài lại là người quyết định.”
Thẩm Tùng Quốc kéo dài tiếng “Ừm” một tiếng, biểu cảm thoải mái, nghĩ rằng đã như vậy rồi thì còn gì để bàn nữa. Nhưng lời còn chưa dứt, đã nghe đối phương bất ngờ đổi giọng——
“Nhưng mà ông nội à, quay phim với chuyện bị đồn đại trên mạng là hai việc khác nhau mà.”
Đạo diễn Hứa gọi “ông nội” đầy chân tình, sau đó bắt đầu phân tích điểm khác nhau, lợi và hại——
Nói đóng phim là đóng phim, máy quay là chính quy và chuyên nghiệp, hơn nữa có lịch quay cố định, thời gian ở giữa rất dài…