Ngoài ra, còn có hợp đồng bảo mật — trước khi phim công chiếu, tuyệt đối sẽ không để lộ chút tin tức nào về hai đứa nhỏ.
Cho nên về cơ bản, việc "lộ diện" chỉ tồn tại trong phim, hơn nữa khác hoàn toàn với việc bị lộ trên mạng.
Hơn nữa, hiện giờ quay phim xong thì đến lúc hai đứa trẻ “lộ mặt” trên phim cũng đã cách một khoảng thời gian, khi đó sự chú ý và thảo luận trên mạng về hai đứa có lẽ cũng đã nguội lạnh từ lâu.
Mà sau khi phim công chiếu, bọn họ cũng sẽ kiểm soát dư luận, trọng tâm tuyên truyền tuyệt đối không đặt lên người hai đứa nhỏ, càng không dùng chúng như chiêu trò thu hút sự chú ý. Cảnh quay của hai đứa cũng rất ít, chỉ xin nghỉ vài ba ngày là xong…
Nói tóm lại, tóm lại mà nói, hai đứa nhỏ đi quay phim bây giờ thật sự sẽ không bị lộ mặt chút nào đâu!
Ông ơi! Xin hãy tin cháu đi!
Khóe miệng của Thẩm Tùng Quốc giật giật liên hồi, rất muốn người đối diện ngậm miệng lại.
Người này bị gì vậy?!
Cứ “ông ơi” miết không ngừng, vừa mở miệng là “ông ơi”!
Ông đây có cháu trai to đầu như vậy hồi nào chứ!
Nghĩ thế rồi, ông lại không nhịn được mà trừng mắt nhìn thằng bé mập mạp bên chân mình một cái.
Cái thằng nhỏ này chỉ toàn đem về cho ông mấy chuyện kỳ kỳ quái quái! Giờ còn dẫn về thêm một người kỳ kỳ quái quái nữa!
Dường như cảm nhận được có người trừng mình, cái đầu tròn quay bên chân ông khẽ động đậy, sắp quay đầu sang nhìn—
Thẩm Tùng Quốc lập tức thu mắt về, ngồi nghiêm chỉnh.
Thẩm Sơ quay đầu lại, chớp chớp mắt, còn đưa tay sờ sờ đầu mình, kỳ lạ ghê…
Bên kia, Thẩm Minh Châu cũng đang giật giật khóe môi.
Vô nghĩa… nếu ba ông đột nhiên có thêm một đứa cháu trai lớn thế này, thì chẳng phải tương đương với việc ông có thêm một đứa con trai lớn rồi sao?!
Không dám nhận, thật sự không dám nhận …!!
Không chỉ có Thẩm Minh Châu đến, mà Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng đều có mặt. Dù sao hai đứa nhỏ bị một người đàn ông lạ mặt chặn lại trước cổng trường mẫu giáo, còn nói muốn đến nhà cũ tìm Thẩm Tùng Quốc, làm sao bọn họ có thể không đi theo xem tình hình.
Thẩm Dật vừa đi vừa thì thầm với Thẩm Tùy với vẻ mặt đầy phức tạp: “Người này… thật sự là đạo diễn nổi tiếng quốc tế à…?”
Anh ta không thể hiểu nổi, thật sự không tin nổi!
Không lẽ mấy người làm nghệ thuật đều có chút gì đó không bình thường?
Vậy thì sau này anh ta cũng có thể bị gì đó sao? A cứu mạng!
Thẩm Tùy: “Không sao đâu, con đường sau này anh đi khác với chú ấy mà.”
Thẩm Dật nhướng mày: “Đúng thế, anh đây là sống nhờ gương mặt!”
Thẩm Tùy: “…”
Ừ, anh vui là được.
Hai người họ thật ra cũng không phản đối việc Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đi quay phim, Thẩm Minh Châu cũng thế, còn đang tính xem có thể tranh thủ đi thăm đoàn phim một chút không. Ngược lại, Thẩm Sóc và Thẩm Tùng Quốc thì nhíu mày giống nhau như đúc, không mấy bằng lòng.
“Xin nghỉ học cũng tốn thời gian.”
Thẩm Sóc nhìn hai đứa nhỏ một cái, Tạ Thời Minh thì không có biểu cảm gì, nhưng Thẩm Sơ ấy à, cậu nhóc mập đó tuy bề ngoài có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng ánh mắt thì sáng rực, nhìn là biết đang háo hức mong chờ.
Thật ra thì chuyện xin nghỉ học hay đi quay phim không phải vấn đề, vấn đề là…
Vấn đề là sẽ nảy sinh chuyện!
Nhớ lại một loạt sự việc dạo gần đây, Thẩm Sóc liền rất muốn đỡ trán.
Đây không phải chuyện đặt cốc nước trước mặt mèo, vừa vô ý một tí là bị móng vuốt béo đẩy xuống, mà là dù có không đặt cốc nước trước mặt nó, cái đầu mèo đó cũng sẽ quay tứ phía kiếm cốc nước để đẩy cho bằng được…
Không có điều kiện thì tự tạo điều kiện gây chuyện.
Thật sự là phòng không xuể.
Thẩm Sóc nghĩ, thật ra anh ấy và ông nội không giống nhau.
Ông nội là đang từ chối, còn anh ấy là đang cứu người.
Tiếc là đạo diễn này có vẻ không hiểu được điều đó…
Và sự thật chứng minh đúng là như vậy —
Đạo diễn Hứa đúng là ví dụ điển hình cho câu càng thất bại càng quyết tâm.
Người ta càng từ chối, hắn càng hăng hái, thao thao bất tuyệt đến mức còn hơn cả thằng nhóc mập nhà họ —
“Thật sự không mất thời gian đâu, thật đấy, mấy cảnh của mấy diễn viên chính lúc nhỏ chủ yếu là cảnh ở học đường.”
Đạo diễn Hứa vỗ ngực bảo đảm: “Hơn nữa để đảm bảo tính chân thực và bầu không khí, thầy dạy trong cảnh học đường là một bậc đại nho quốc học do tôi đích thân mời đến, họ Triệu, chắc là ông nội đã từng nghe qua tên ông ấy.”
“Hai đứa nhỏ được ở cạnh ông ấy, cũng có thể hun đúc thêm về mặt quốc học.”
“Hơn nữa trẻ con mà, tiếp xúc thêm với nhiều thứ cũng không phải là chuyện xấu, còn có thể mở mang tầm mắt.”
Những lời này lại khiến Thẩm Tùng Quốc hơi bất ngờ.
Cái tên kia thì tất nhiên ông đã từng nghe qua, chỉ là có chút không tin, nhưng mà…
Vị đạo diễn họ Hứa này, có khi thật sự cũng có chút bản lĩnh, có thể mời được người kia đến thật. Nghe đâu ông lão họ Triệu đó đúng là có một đứa cháu họ Hứa, mỗi lần nhắc tới là lại nhăn mày nhăn mặt, tỏ ra đau đầu…
Tuy chưa từng gặp đối phương, nhưng lúc này đây, Thẩm Tùng Quốc bỗng có chút cảm giác “đồng bệnh tương liên”.
“Hơn nữa đây là phim cổ trang, hai đứa nhỏ sẽ được hóa trang kỹ càng, hình tượng sẽ có chút khác biệt.”
Đạo diễn Hứa càng nói càng nhỏ giọng, ho nhẹ một tiếng, hiếm khi tỏ ra có chút chột dạ.
Nhưng trẻ con mà, lúc còn nhỏ mặc đồ khác giới cũng không có gì to tát.
Ừ, đúng vậy đó.
Một bên, Thẩm Sơ nhịn cười không nổi, huých huých Tạ Thời Minh, nhe răng cười toe toét, nhìn chẳng khác gì đang ủ mưu. Dù sao thì người sẽ đóng vai thời nhỏ của Tô Lạc Duyệt chính là Tạ Thời Minh.
Haha, vậy chẳng phải hắn sẽ phải hóa trang thành con gái sao?
Còn cậu thì sao, trên đường đi Thẩm Sơ đã lén hỏi rồi, người sẽ đóng vai “phiên bản lớn” của cậu là một nam diễn viên đấy.
Thế nên Thẩm Sơ đối với chuyện quay phim lần này cực kỳ mong chờ!
Ha, ha!
Cậu muốn xem Tạ Thời Minh mặc đồ con gái! Sau này lớn lên tha hồ lấy chuyện này ra chọc ghẹo hắn!
…
Nãy giờ nói một đống câu vô nghĩa, cuối cùng thì chỉ có đoạn sau mới khiến Thẩm Tùng Quốc cảm thấy hứng thú— quả thật có chút động lòng.
Chủ yếu là hai đứa nhỏ này thật sự cần được “hun đúc” thêm, đặc biệt là đứa nhỏ nhất! Dựa vào chân ông cũng không yên, lúc thì moi moi đầu gối ông, lúc thì lại vắt tay qua, cứ nhúc nhích hoài, cử động không ngừng.