Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 64

Nếu có thể nhân cơ hội này học hỏi chút lễ nghi, rèn giũa tính cách một chút thì nghĩ kỹ cũng thấy không tệ.

Nhưng mà cứ thế đồng ý ngay thì…

Thẩm Tùng Quốc nhướng mày: “Nghe nói thời gian quay có thể điều chỉnh?”

“Nếu cần thì có thể…”

Đạo diễn Hứa không nhịn được xoa tay, cảm thấy có hy vọng rồi, hề hề.

“Ngài có yêu cầu gì không? Nếu đáp ứng được thì tôi nhất định sẽ cố hết sức, mấy chuyện nhỏ thôi mà!”

“Ừ, yêu cầu của tôi cũng chẳng có gì to tát.”

Ánh mắt Thẩm Tùng Quốc lần lượt lướt qua mấy đứa trẻ: “Chính là ngoài hai đứa nhỏ này, tôi còn có ba đứa cháu nữa, tụi nó cũng còn nhỏ, mà cũng sắp tới cuối tuần rồi, chi bằng cho tụi nó đi nghe giảng cùng luôn cho tiện.”

Mua hai tặng ba, lời quá còn gì.

Đã mất công đưa hai đứa đi, thì đưa năm đứa cũng vậy thôi. Cơ hội hiếm có, cho tụi nhỏ đi nghe giảng, bồi dưỡng một chút cũng tốt.

Đạo diễn Hứa: “…”

Ông à, cái bàn tính này ông gảy, có điếc cũng nghe rõ lắm luôn.

Nhưng mà tính toán thì ai cũng có, có qua có lại mới toại lòng nhau.

Huống hồ người giảng dạy cũng đâu phải hắn… Ừm, nghĩ kỹ thì vụ này cũng đáng, thế là đạo diễn Hứa gật đầu cái rụp, như sợ Thẩm Tùng Quốc đổi ý, đồng ý rất sảng khoái.

Thẩm Dật và Thẩm Tùy nhìn nhau, không ngờ sự việc lại tiến triển như vậy… Tan học rồi mà còn phải học thêm, ông nội, ông đúng là ông nội tốt của tụi cháu!

Còn Thẩm Sóc…

Thẩm Sóc muốn nói lại thôi, luôn có dự cảm xấu, nhưng nhìn cậu nhóc mũm mĩm đang nằm trên đầu gối ông nội, vui đến mức một chân còn nhón lên, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Thôi kệ, dù sao anh ấy cũng đi theo, chắc là… không có chuyện gì đâu ha.

Chuyện coi như đã định.

Vậy là chiều thứ Sáu, vừa tan học xong là Thẩm Minh Châu đến đón người liền —

Không chậm trễ chút nào, cứ như sợ không được làm tài xế, không thể đi theo “góp vui” vậy. Vì thế đã sớm bảo người ở nhà thu dọn hành lý, chuẩn bị kỹ càng, tranh thủ chở mấy đứa nhỏ nhanh chóng đến chỗ vợ mình.

Dĩ nhiên, mục đích chính vẫn là… tự đưa mình qua đó. Dù chỉ có thể ở lại một đêm rồi phải quay về, cũng không sao.

“Nghe nói đứa nhỏ nhà họ Tề cũng sẽ qua đó, dù sao Chung Uyển cũng là một trong những nhân vật chính.”

Thẩm Sơ vừa nghe vừa cười hì hì, liếc nhìn Tạ Thời Minh, lại nói: “Vậy Tề Nguyên Tư cũng phải mặc váy nhỏ à?”

“ ‘Cũng phải’ mặc váy nhỏ?”

Thẩm Sơ tưởng Thẩm Minh Châu chưa hiểu, liền “vui sướng khi người khác gặp hoạ” giải thích —

“Ba không biết à? Anh với Tề Nguyên Tư đều phải đóng vai mẹ và mẹ của cậu ta hồi nhỏ, chắc chắn là phải mặc đồ con gái rồi! Kiểu như áo váy ngày xưa ấy, cũng là váy nhỏ mà ha ha. Nghe nói còn tết tóc nữa, không chừng còn phải thoa son phấn đó.”

Càng nghĩ càng buồn cười, nếu không sợ gây thù chuốc oán, Thẩm Sơ đã muốn bụm miệng cười lăn lộn rồi.

“Cái đó, bé cưng à…”

“Dạ?”

Thẩm Sơ đáp lại ngọt xớt: “Gì vậy, ba?”

“Cái đó, đúng là đứa nhỏ nhà họ Tề phải mặc váy nhỏ thật, vì mẹ nó trong phim hồi nhỏ là bé gái. Nhưng… không có nghĩa là mẹ con hồi nhỏ cũng mặc đồ con gái…”

“Dĩ nhiên cái đó cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là —”

“Điều đó cũng không có nghĩa là nam chính hồi nhỏ nhất định mặc đồ con trai đâu…”

“Con hiểu ý ba không, bé cưng?”

Thẩm Sơ…

Nhóc mập bỗng chốc im bặt, một lúc sau liền với tay mở cửa xe —

Không! Con không hiểu gì hết!

Thả con xuống xe a a a!!

---

Thẩm Sơ thế nào cũng không ngờ, mọi chuyện lại thành ra như vậy…

Thẩm Minh Châu còn thắc mắc, sao mà bé cưng nhà ông vừa nhắc tới chuyện “Tề Nguyên Tư cũng phải mặc váy nhỏ” là đã cười như nắc nẻ, thì ra không biết người phải mặc đồ nữ là cậu…

Tất nhiên chuyện xuống xe là không có khả năng.

Cậu nhóc mũm mĩm muốn trốn cũng không được.

Chủ yếu là vì vừa nghe tới đoạn cậu phải mặc đồ con gái, Thẩm Dật đã nhào tới đè cậu nhóc lại, cười hả hê, còn châm chọc cậu “chơi không nổi”, nói Tạ Thời Minh trước đó đều im lặng chấp nhận, sao tới lượt Thẩm Sơ lại làm ầm lên?

Thẩm Sơ tức đến mức ngồi phịch xuống ghế, quay đầu véo Tạ Thời Minh một cái.

Tạ Thời Minh: “…”

Cậu nhóc mũm mĩm cái gì cũng chịu được, chỉ không chịu nổi bị khiêu khích.

Mặc đồ con gái thì sao chứ! Cậu chịu được!

Chỉ là cảm thấy mình thiệt quá, vẫn chưa nguôi giận. Nếu không bị vây trong ghế trẻ em, cậu đã lăn đến bên người Tạ Thời Minh, tranh thủ “bắt nạt” chút đỉnh. Vừa rồi dù loạn cả lên, nhưng người giữ tay cậu không phải chỉ một người!

Thẩm Sơ có lý do để nghi ngờ, chắc chắn trong đó có Tạ Thời Minh, hừ.

Trước đó Tô Lạc Duyệt đã nói, đoàn phim quay ở nơi heo hút, tuy có hơi phóng đại nhưng cũng không sai. Dù vẫn thuộc phạm vi phim trường, nhưng thực sự là vùng khá xa và vắng.

Thêm nữa, vì yêu cầu bảo mật khi quay phim, xung quanh gần như không có người qua lại.

Ngoài ra, đạo diễn Hứa quả thật đã đầu tư rất lớn, từng bông hoa ngọn cỏ ở đây đều do con người trồng và dựng sẵn, đúng nghĩa là đại chế tác, mức đầu tư tính bằng hàng trăm triệu tệ.

Khi Thẩm Minh Châu lái xe đưa mấy đứa trẻ đến nơi thì trời cũng đã gần tối. Nhưng dưới ánh đèn, nhìn cảnh vật và cách sắp đặt trong phim trường, ông vẫn không nhịn được mà cảm thán.

Có khi sau khi quay xong, nơi này còn có thể trở thành điểm du lịch cũng nên.

Quay thực cảnh, dựng bối cảnh thực tế, mới quay được chút mà đã như vậy, chẳng trách là nói phim đang nhắm đến giải thưởng, cũng không khó hiểu khi đạo diễn Hứa nhất quyết muốn hai đứa nhỏ đi đóng phim.

Cầu toàn đến mức tỉ mỉ cực độ, không chấp nhận bất cứ sự thay thế nào.

Đúng là “quái gở” luôn rồi.

Lúc này đạo diễn vẫn còn bận quay phim, hơn nữa là cảnh của Tô Lạc Duyệt và Chung Uyển, nên đặc biệt cử trợ lý đến đón bọn họ, dẫn đến chỗ ở trong phim trường để sắp xếp ổn định trước, rồi mới đi tham quan sau.

Bình Luận (0)
Comment