Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 65

“Phân cảnh đang gấp rút quay, nếu muốn vào xem thì phải báo trước, giờ thì chưa vào được.”

Trợ lý đạo diễn tỏ ra xin lỗi, chỉ có thể dẫn họ đi dạo nơi khác, đợi khi quay xong mới có thể đi qua tìm người.

Chuyện đó cũng không là gì, dù sao cũng đã đến đây rồi, lát nữa kiểu gì cũng sẽ gặp được.

Giờ thì, điều khiến Thẩm Sơ quan tâm không còn là gặp Tô Lạc Duyệt nữa, mà là cậu càng tò mò hơn về diễn viên mình sẽ đóng vai hồi nhỏ. Nghe nói trong phim nhân vật đó từ bé đến lớn đều phải giả gái, ai lại gan to dám thử thách vai diễn này chứ?

Hơn nữa, trên đường đến đây, Thẩm Minh Châu cũng có kể rằng nam chính duy nhất của bộ phim này là tiểu thiếu gia của công ty đối tác với Thẩm thị, dấn thân vào showbiz, hồi đó còn gây ra một trận ồn ào không nhỏ.

Chậc chậc, nghe thì biết đây là một người cả gan làm loạn.

Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh tay nắm tay đi đầu, Thẩm Minh Châu đi sau cùng trò chuyện với trợ lý, hỏi han tình hình sau khi Tô Lạc Duyệt gia nhập đoàn phim. Thẩm Dật và Thẩm Tùy thì đi ở giữa, vừa đi vừa cãi nhau, còn Thẩm Sóc thì đi chậm hơn một bước, hình như đang cúi đầu nhắn tin.

Cái phim trường này được dựng trong núi, dưới chân núi và lưng chừng đều có kiến trúc xây dựng.

Dưới núi là một ngôi làng nhỏ, còn lưng chừng thì có xây dựng một học đường.

Ở đây còn có một con suối nhỏ tự nhiên, xung quanh trồng đầy hoa cỏ, không xa còn có một cái đình phong cách cổ xưa.

Từ đằng xa, Thẩm Sơ đã thấy trong đình có người mặc váy cổ trang, chắc là diễn viên trong đoàn.

Trong suối có cá, "chị gái” kia hình như đang cho cá ăn.

Thẩm Sơ liền lắc tay Tạ Thời Minh, chớp mắt ra hiệu — đi qua xem không?

Tuy người trong phim trường không nhiều, nhưng phạm vi thì khá rộng, không thể để lũ trẻ tự do chạy nhảy lung tung. Huống chi Thẩm Sơ lại là đối tượng cần quản lý kỹ, đi đâu cũng phải bị nắm tay, sợ nhỡ đâu cậu nhóc lại lặng lẽ gây ra chuyện gì đó.

Thẩm Sơ thì thấy oan ức, cậu có gây chuyện bao giờ đâu!

Cậu ngoan như vậy, toàn là chuyện tự tìm đến cậu!

Cho nên cậu có thể sai cái gì chứ? Chỉ là đáng yêu và có đầu óc thôi.

Cậu là một đứa trẻ biết suy nghĩ!

Nhân lúc mọi người đang bận, Thẩm Sơ không kìm được tò mò, nhất quyết kéo Tạ Thời Minh đi tới hỏi thử "chị gái” kia, có biết nam diễn viên tên là Giản Hành không, anh ta đang ở đâu?

Hình như hai người họ còn phải làm quen trước nữa.

Thế nên Thẩm Sơ tính đi hỏi thăm trước, xem nam chính kia là người như thế nào.

Nếu tính cách không ổn, thì cậu sẽ bỏ vai, không thèm đóng cùng loại người đó!

Phải nói thật, đạo diễn Hứa ngoài mấy chuyện khác thì mắt thẩm mỹ đúng là rất tốt, toàn chọn người đẹp làm diễn viên? Không phải nói nữ chính là Tô Lạc Duyệt và Chung Uyển sao? “Chị gái” này cũng đẹp quá trời!

Mắt hạnh giống cậu, đuôi mắt hơi cong, sống mũi cao, có nét vừa ngây thơ vừa có chút anh khí.

Thấy cậu và Tạ Thời Minh bước đến, đối phương cũng không nói gì, chỉ cười cười vẫy tay, rồi tiếp tục dựa vào cột đình một cách lười biếng, tay vẫn đều đều thả thức ăn cho cá — khí chất rất tốt!

Lúc này mắt Thẩm Sơ lập tức sáng rực lên — 

Trừ mẹ cậu đây là “chị gái” hợp mắt nhất cậu, cậu thích kiểu người có nhan sắc và khí chất thế này!

Wow wow~~~

Nhóc mập tiến lại chào hỏi, vừa nói vừa khéo léo hỏi thăm “chị gái” kia có biết nam diễn viên tên là Giản Hành không.

Cậu không nhận ra, khi cậu hỏi đến đó, người đối diện liền ngừng rải thức ăn, quay đầu nheo mắt nhìn cậu.

Tạ Thời Minh thì vẫn luôn im lặng nhìn người kia.

Nhìn một hồi, hắn hơi cau mày, định nói thầm gì đó nên lắc lắc tay Thẩm Sơ, nhưng còn chưa kịp nói thì người kia đã quăng hết thức ăn cá, tiến đến véo má nhóc mập nhà ta một cái — 

“Ồ, thì ra em là diễn viên nhí mà Hứa Vinh Hoa tìm cho tôi à, nhưng sao lại là một nhóc béo thế này?”

Một giọng nam trong trẻo vang lên, tay còn rất không khách khí bóp mặt cậu!

Rắc ——

Tựa như nghe thấy tiếng trái tim nhỏ bé của nhóc mập vỡ vụn…

Thẩm Sơ há hốc mồm, thật sự không ngờ luôn, ai hiểu được cảm giác này chứ? Cậu hoàn toàn không nhìn ra đây là con trai!

Hơn nữa, vừa gặp mặt đã công kích cá nhân — 

Ai béo?! Ai béo hả?!

Cậu sau này sẽ gầy mà! Nhất định sẽ gầy!

Thẩm Sơ tức muốn chết, giãy nảy đánh rớt tay đối phương: “Em chỉ là hơi béo, hơi tròn thôi!”

"Ô hô, em còn biết thế nào là ‘hơi béo’ à?”

Giản Hành còn vỗ vỗ tay: "Hơi béo cũng là béo mà.”

Thẩm Sơ: “……”

Xong rồi, đụng phải đối thủ rồi…!!

Nhóc mập bĩu môi hừ hừ, lúc này trợ lý đạo diễn cũng dẫn người đi tới, Giản Hành đứng dậy chào hỏi làm quen với Thẩm Minh Châu, rồi hỏi cả nhóm có muốn lên học đường ở lưng núi xem không — kiến trúc cổ phong, vừa hùng vĩ vừa tráng lệ.

Vừa hay ông Triệu cũng đang ở đó, có thể nhân tiện gặp mặt làm quen trước.

“Nơi này trước kia thật ra là một ngọn núi hoang, nổi tiếng là bãi rác, môi trường rất tệ, sau này được đạo diễn Hứa nhìn trúng, quyết định lấy nơi này làm địa điểm quay chụp chính cho bộ phim, mất hơn hai năm rưỡi mới dựng được như giờ.”

“Dưới chân núi còn có khu nhà ở, phong cảnh trên đỉnh núi cũng rất được, có thể đi ngắm bình minh hay hoàng hôn đều rất đẹp.”

Giản Hành vừa đi vừa giới thiệu cho cả nhóm, sau đó lại nhìn Thẩm Sơ, hướng Thẩm Sơ vỗ tay một cái, hỏi: “Ôm cái nha?”

Nhóc mập hừ lạnh một tiếng, mơ đi!

Cậu mới không cần— 

Kết quả Giản Hành chỉ hỏi vậy thôi, không chờ cậu đồng ý, đã cúi người bế cậu lên, còn véo má thêm cái nữa.

Thật là đáng ghét!

Nhưng Thẩm Sơ còn chưa kịp giãy để đòi xuống đất, thì Giản Hành đi được hai ba bước đã cúi người thả cậu xuống.

Thẩm Sơ: “?”

Gì vậy?

Giản Hành thở hắt ra: “Nặng quá, đi không nổi.”

Nhóc mập: “……”

Aaaaa!!! Cậu muốn bỏ vai diễn này!!

Bình Luận (0)
Comment