…..
Quả nhiên Triệu Đức Sinh đang ở học đường trên sườn núi. Dù nơi này được xây dựng chỉ để quay phim, nhưng phải nói rằng, suốt quãng đường đi lên, thực sự có cảm giác như đã xuyên không về quá khứ —
Cứ như thể đã đặt chân đến thời cổ đại.
Bối cảnh câu chuyện trong bộ phim này diễn ra vào thời chiến loạn, trong phủ Vương gia, để sinh tồn, trưởng tử dòng thứ buộc phải giả gái từ nhỏ; còn cô gái mồ côi ôm mối huyết hải thâm thù cũng phải che giấu thân phận, từ nhỏ đã giả trai mà sống.
Ngoài ra còn có một thiên kim tiểu thư của phủ Tể tướng, ân oán tình thù của ba người dây dưa từ thuở thơ ấu.
Thế nhưng, trong thời loạn thế, chẳng điều gì quý hơn sự yên ổn của thiên hạ, việc lập quốc hưng bang... Từ một góc nhỏ ẩn mình vươn ra thiên hạ, trong hoàn cảnh thân phận hỗn loạn, làm thế nào để vượt qua tầng tầng thử thách... Chuyện quốc gia và tình cảm cá nhân, phải lựa chọn ra sao?
Thẩm Sơ nghe trợ lý giới thiệu sơ qua về bối cảnh câu chuyện mà đã thấy vô cùng mong chờ!
Nhưng khoan đã... bộ phim này cậu đã từng xem qua chưa nhỉ?
Sao hình như không chỉ chưa xem, mà ngay cả nghe qua cũng chưa từng nghe vậy?
Ủa, là sao đây?!
Thẩm Sơ cố gắng lục lọi trí nhớ, nhưng dù có đào bới thế nào cũng không tìm ra được chút ấn tượng nào!
Vậy chẳng lẽ giữa chừng đã xảy ra chuyện gì, khiến bộ phim này bị "chết yểu" từ lúc chưa ra mắt?!
Trời ạ, đừng đùa chứ...
Bên này Thẩm Sơ đang nhíu chặt đôi mày nhỏ suy nghĩ, bên kia Triệu Đức Sinh còn chưa tới, lại có người khác bước đến trước, rồi ngồi xổm xuống chọc chọc mông Thẩm Sơ —
"Thẩm Sóc, đây chính là anh hùng nhỏ thổi kèn âm phủ, sau đó dũng cảm bắt tên b**n th** kia à? Đây là em trai của cậu?"
Cậu nhóc mũm mĩm bụm mông, nheo mắt nhìn sang, thấy sau lưng có một người cỡ tuổi anh trai mình.
Dáng vẻ anh trời sinh đã có đôi mắt cười, diện mạo sáng sủa, tuấn tú, môi cũng là loại tự nhiên mang theo nét cười, toàn thân toát lên sự thân thiện dễ mến, vừa nhìn đã khiến người ta có thiện cảm.
Thẩm Sóc giới thiệu, nói anh là Triệu Hân Du.
Hôm trước trong buổi hoạt động công ích ở mẫu giáo, người nhắc nhở anh ấy chuyện kia chính là Triệu Hân Du.
Triệu Hân Du cũng là cháu trai của Triệu Đức Sinh, cuối tuần nào cũng theo ông nội tu tâm dưỡng tính — đương nhiên, theo lời anh thì là vậy, còn theo ông nội anh thì là "tìm cách trói chặt con khỉ nhỏ này lại"!
Bằng không, đúng kiểu nơi nào có náo nhiệt là có anh, từng vài lần vì tò mò mà bị đưa vào đồn cảnh sát...
Thực ra, đến tận bây giờ, anh còn được xem như "nhân viên ngoài biên chế" của đồn.
Từ hóng chuyện mà nhảy vào giúp đỡ bà vợ bị chồng ngoại tình bạo hành.
Đến chuyện gặp chuyện bất bình là ra tay, lén bám theo kẻ tình nghi là bọn buôn người, suýt chút nữa bị đưa sang tỉnh khác bằng tàu lửa, nhưng cuối cùng lại hỗ trợ cảnh sát phá được một vụ án bắt cóc trẻ em... còn có rất nhiều chiến tích khác.
Nhưng gần đây nhất, anh còn chưa kịp làm gì thì tên b**n th** kia đã bị bắt.
Mà chủ lực lại là... hai đứa trẻ!
Thế nên Triệu Hân Du cực kỳ tò mò về hai đứa em trai của Thẩm Sóc, đặc biệt là đứa "thổi kèn âm phủ" kia, thích lắm luôn.
"Ê, anh hùng nhỏ, lần này lại giải nguy giúp đạo diễn Hứa à?"
Thẩm Sơ trong lòng nghĩ thầm, đừng nhắc nữa, nếu biết phải mặc đồ nữ, cậu đã không tới! Nhưng mấy lời này nghe cũng mát lòng ghê, haha, anh hùng cái gì chứ, thôi vẫn là khiêm tốn, điệu thấp một chút.
Tạ Thời Minh đứng bên cạnh, nhìn Thẩm Sơ vui vẻ lắc lư, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt nhìn tới.
Hắn nghi ngờ quay đầu nhìn, thì thấy phía sau Triệu Đức Sinh có một người đàn ông tầm hai mươi mấy tuổi. Người đàn ông này cũng rất khôi ngô, ánh mắt lúc nãy vừa lướt qua người hắn, rồi lần lượt lướt qua Thẩm Dật, Thẩm Tùy và Thẩm Sóc.
Có chút kỳ quái, sao lại nhìn bọn họ?
Cùng lúc đó, Tạ Thời Minh chú ý thấy vẻ mặt Thẩm Minh Châu hình như không được vui?
Người đàn ông kia là ai?
Tạ Thời Minh còn đang suy nghĩ thì đạo diễn Hứa Vinh Hoa đã dẫn Tô Lạc Duyệt và Chung Uyển đi tới. Bên cạnh Chung Uyển còn có Tề Nguyên Tư, chắc là vừa đón tới, tay còn xách một cái ba lô nhỏ, miệng thì bĩu môi không vui.
Lúc này, người đông lên hẳn.
Tạ Thời Minh thấy người đàn ông kia khẽ lùi về sau, nhưng lại liếc nhìn Tô Lạc Duyệt, ánh mắt có chút phức tạp.
Sau đó đạo diễn Hứa đứng ra làm trung gian giới thiệu mọi người với nhau, Tạ Thời Minh lúc này mới biết thân phận của người đàn ông kia — là trợ lý được sắp xếp bên cạnh Triệu Đức Sinh. Cũng không có gì đặc biệt, nhưng bất ngờ là người này cũng họ Tô.
Tên là Tô Minh Kiệt.
Hình như trong phim cũng sẽ đóng một vai nhỏ, mà trong đoàn phim, lại sẵn sàng đi theo bên cạnh Triệu Đức Sinh làm việc.
Khi Thẩm Sơ nghe cái tên này, cũng nghiêng đầu nhỏ, cảm thấy... hơi quen quen? Nhưng chưa kịp nghĩ kỹ, đã nghe đạo diễn Hứa bàn bạc với Tô Lạc Duyệt, nói liệu có thể cho cậu với Giản Hành ở chung một chút, tốt nhất là ở chung một đêm?
"Dù cùng diễn một vai lớn và nhỏ, cùng một nhân vật, về lý thuyết thì chẳng có tương tác hay cảnh chung gì, nhưng cho cậu bé làm quen sớm cũng tốt."
"Sau này Giản Hành còn có thể chỉ dẫn thêm cho cậu bé cách diễn sao cho phù hợp."
Nghe vậy, Thẩm Sơ bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ ai mà muốn ngủ chung với cái người vừa mới gặp đã chê cậu béo chứ! Lại còn không bế nổi cậu!
Tô Lạc Duyệt cũng hết sức bất đắc dĩ, bà thật sự không ngờ đạo diễn Hứa lại đích thân mời hai đứa nhỏ tới.
Mà còn thuyết phục được Thẩm Tùng Quốc đồng ý?!
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy người, Tô Lạc Duyệt cũng phải thừa nhận, trong lòng bà ngập tràn niềm vui. Tuy vậy, để đứa nhỏ nhất phải ở bên ngoài ngay đêm đầu tiên thì...
"Hay là cho tụi nhỏ ở chung tại khu ký túc xá của học đường đi?"
Lúc này, Tô Minh Kiệt bất ngờ lên tiếng: "Ở đây cũng có thể ở mà, cho tụi nhỏ trải nghiệm nhập vai sớm, nghe nói thời gian quay rất hạn chế, quen thuộc địa hình trước cũng tốt cho tiến độ quay phim."
Lúc này, không chỉ Tạ Thời Minh chú ý,
Ngay cả Thẩm Sơ cũng nhận ra —
Khi Tô Minh Kiệt mở miệng nói chuyện, sắc mặt của Tô Lạc Duyệt hình như không được tốt lắm…