Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 67

Họ Tô, lại khiến sắc mặt của Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu thay đổi…

Thân phận của người này, hình như cũng không quá khó đoán.

Có lẽ là vì bên phía Tô Lạc Duyệt trước giờ chưa từng có họ hàng qua lại, đến mức ngay cả những dịp lễ tết cũng không thấy bóng dáng người thân nào, nên nhất thời Thẩm Sơ cũng không phản ứng kịp.

Tô Minh Kiệt…

Cậu nhớ mang máng rằng Tô Lạc Duyệt từng có một người em trai cùng cha khác mẹ, chẳng lẽ chính là người này?

Nhưng về những chuyện khác, Thẩm Sơ lại không rõ lắm, chủ yếu là vì Tô Lạc Duyệt chưa từng nhắc tới, giống như người thân của bà đều đã biến mất khỏi cuộc đời vậy. Nghĩ lại, đúng là bà chưa từng nói một lần nào.

Ngay cả Thẩm Minh Châu, cũng chưa bao giờ đề cập đến chuyện gia đình của Tô Lạc Duyệt.

Giống như... chưa từng tồn tại cái gọi là "gia đình" vậy.

Thẩm Sơ nghiêng đầu nằm bò trên khung cửa sổ, khuôn mặt nhỏ úp vào cánh tay, bên dưới là một chiếc giường chung lớn. Cậu cứ d*ng ch*n ra như một chú vịt con, nằm bẹt xuống, vừa khéo sát đến khung cửa gỗ trước mặt.

Ánh trăng chiếu xuống, dù trong phòng không thắp đèn cũng đủ sáng.

Đây là khu ký túc xá của học đường nằm lưng chừng núi.

Không biết đạo diễn Hứa nghĩ sao, có lẽ lúc xây dựng nơi này đã tính trước rằng sau khi quay phim xong sẽ mở cửa đón khách du lịch, nên các cơ sở vật chất bên trong khá đầy đủ.

Đúng là có thể ở lại, lại còn là trải nghiệm theo phong cách cổ trang.

Một cảm giác rất khác biệt—

Phía sau là một chiếc giường lớn cho sáu bảy người. Trừ bỏ Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, thì có Thẩm Sóc, Thẩm Dật, Thẩm Tùy, Triệu Hân Du và Giản Hành, cùng với cậu và Tạ Thời Minh, tổng cộng bảy người, tối nay đều ngủ ở đây.

May mà ngoài Giản Hành là người lớn ra thì còn lại toàn trẻ con, nên dù bảy người ngủ chung cũng vẫn rộng rãi thoải mái.

Từ căn phòng này, tầm nhìn rất đẹp, cửa sổ rất lớn, không chỉ thấy trăng sáng mà còn nhìn thấy ánh đèn lấp lánh dưới chân núi. Thẩm Sơ mới phát hiện, hóa ra ven dòng suối nhỏ dưới chân núi còn có đèn đặt dọc hai bên, khi đêm xuống, thắp lên thì giống như một dải ngân hà.

Có lẽ là vì khung cảnh tối nay thật sự khiến người ta ngây ngất, nên giờ này rồi mà cả đám vẫn chưa buồn ngủ.

Thẩm Sơ ngắm cảnh dưới núi xong thì quay đầu liếc nhìn giường lớn—

Từ phía cậu lần lượt là Tạ Thời Minh, Thẩm Dật, Thẩm Tùy, Giản Hành, Triệu Hân Du, rồi đến Thẩm Sóc.

Thẩm Sóc nằm trong cùng, sát tường.

Ai nấy đều chưa ngủ, mỗi người làm việc riêng của mình.

Cậu nhóc mũm mĩm lật người, cũng không đứng dậy mà bò dọc theo giường đi về phía trước.

Khi bò qua Tạ Thời Minh thì chọc chọc hắn, lúc trèo qua Thẩm Dật và Thẩm Tùy thì còn tiện tay giật tóc Thẩm Dật giúp anh ba, nhưng khi bò qua Thẩm Tùy lại ngồi bẹp mông xuống bụng anh khiến Thẩm Tùy tức thì "phụt" một tiếng…

Thẩm Sơ hơi xấu hổ, vội vàng đứng dậy bò tiếp.

Vượt qua Giản Hành, thấy anh ta đã thay sang đồ ngủ nam bằng lụa rất thoải mái, đang đắp mặt nạ. Mái tóc ngắn ngang tai còn cài thêm bờm tóc, vừa mới định giơ đầu gối chắn đường cậu.

Hừ, Thẩm Sơ trực tiếp đè lên bụng anh ta, dùng tay chân cùng lúc mà bò qua.

Không thèm để ý đến người phía sau đang ôm bụng xuýt xoa, cậu bò tới chỗ Triệu Hân Du thì phát hiện anh đang đọc một cuốn sách tên là “Đạo Đức Kinh”... Nhóc mập nghiêng đầu ghé qua xem, rồi nhìn thẳng vào mắt Triệu Hân Du—

Triệu Hân Du cười tít mắt: “Muốn anh giảng cho nghe không?”

Thẩm Sơ lập tức giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm ra hiệu từ chối—

Không, cậu sợ sẽ ngủ gật mất!

Rồi vội vàng bò qua Triệu Hân Du, đến chỗ Thẩm Sóc, "bụp" một cái, nằm nghiêng xuống chỗ trống bên cạnh anh ấy.

Thẩm Sóc: “...”

Âm thanh gì vậy trời?

“Em làm sao thế?”

Thẩm Sóc quay đầu nhìn Thẩm Sơ, không hiểu sao cậu lại lặn lội qua tận đây.

Một đường trèo đèo lội suối, không dễ dàng gì…

Thẩm Sơ che miệng, nhỏ giọng hỏi: “Anh cả, anh có biết... người thân của mẹ không? Trước đây đã từng gặp chưa?”

Trong đám anh em họ, Thẩm Sóc là lớn nhất.

Dù sao thì Thẩm Sơ cũng chưa từng gặp. Khi nhỏ thì không, lớn lên rồi lại càng không.

Chỉ nghe kể sơ qua, chứ cũng chẳng biết nhiều.

Nhưng Thẩm Sóc từ nhỏ đã sống với Thẩm Tùng Quốc, những năm ấy Tô Lạc Duyệt lại bận rộn công việc, nên khả năng gặp họ hàng bên ngoại cũng chẳng cao. Thẩm Sơ cũng chẳng biết hỏi ai, nên đành lặn lội qua đây hỏi Thẩm Sóc.

Quả nhiên sau khi nghe hỏi, Thẩm Sóc nhíu mày rồi lắc đầu.

“Em hỏi chuyện này làm gì?”

Cậu nhóc mũm mĩm chà xát đôi chân nhỏ: “Thì... cái đó...”

“Có liên quan đến Tô Minh Kiệt à?”

Ngoài dự đoán, người mở miệng xen vào lại là Giản Hành.

Thẩm Sơ lập tức quay đầu nhìn—và giật nảy mình—chỉ thấy Triệu Hân Du nghiêng người, chống cằm nhìn bọn họ. Giản Hành ngồi ngay sau lưng Triệu Hân Du, còn Thẩm Dật và Thẩm Tùy thì gối cằm lên chân Triệu Hân Du…

Cả Tạ Thời Minh cũng không biết từ khi nào đã mon men lại gần, đang ngồi ngay sau cậu.

Triệu Hân Du không tiện di chuyển vì có hai người gối lên chân, chỉ đành dùng tay chọc chọc vào mông Thẩm Sơ—

“Anh nhỏ của em vẫn luôn đi theo sau em, em không nhận ra à?”

Anh nhỏ gì chứ…

Cậu nhóc mũm mĩm bĩu môi, chìa tay về phía Tạ Thời Minh, được kéo dậy rồi lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Giản Hành—

Lúc này Giản Hành đã gỡ mặt nạ xuống, vừa vỗ vỗ mặt cho thấm dưỡng chất, vừa tiếp tục nói: “Tô Minh Kiệt, trước đây anh từng gặp trong đoàn phim cũ. Lúc đó trong đoàn có tin đồn.”

Giản Hành ngừng lại, nhìn Thẩm Sơ.

Nhóc mập vẫn còn đang đợi, bắt gặp ánh mắt của Giản Hành, chỉ thấy anh ta nhướng mày, vẻ mặt đầy gian trá như thể đang chờ đợi điều gì đó, không nói tiếp nữa.

Thẩm Sơ suýt chút nữa nghẹn chết, lườm một cái, miễn cưỡng mở miệng: “Tin đồn gì vậy...”

Bình Luận (0)
Comment