Giản Hành bật cười, chống cằm nói: “Ý là, có người đồn rằng anh ta có quan hệ họ hàng với chị Duyệt.”
“Vậy nên hồi ở đoàn phim trước, anh ta khá được ưu ái.”
“À đúng rồi, lúc đó cũng vừa hay là thời điểm chị Duyệt tái xuất.”
Trời ạ!
Nhất định là cố ý tung tin ra ngoài!
Triệu Hân Du xoa cằm: “Vậy Tô Minh Kiệt chưa từng lên tiếng gì sao?”
Giản Hành nhún vai: “Không có, chẳng đính chính hay giải thích gì cả, phủ nhận lại càng không. Vậy nên trong suốt thời gian quay phim, dù anh ta chỉ đóng một vai nhỏ, nhưng mọi người không dám lơ là, đối xử với anh ta khá khách khí.”
“Biết đâu lần này nhận được vai trong đoàn phim này cũng nhờ phúc của tin đồn trước kia.”
Giản Hành gỡ chiếc băng đô xuống, đội lên đầu Thẩm Sơ.
Không biết ai mua cho anh ta cái băng đô này, trên đó còn có hai cái tai tròn màu đen, đội lên đầu Thẩm Sơ, kết hợp với mái tóc đen dày của cậu nhóc, trông như mọc ra từ trong tóc vậy.
Thẩm Dật và Thẩm Tùy thì gối cằm lên chân Triệu Hân Du, cùng quay đầu lại nhìn. Thấy Thẩm Sơ lắc lư cái đầu mà chiếc băng đô cũng không rớt, hai tay nhỏ bị Triệu Hân Du nắm gọn, không nhúc nhích được, trông y hệt một chú mèo mập bị bắt nạt.
“Vậy Tô Minh Kiệt với mẹ các em rốt cuộc có quan hệ gì?”
Trước câu hỏi của Giản Hành, mấy anh em Thẩm Sóc đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng lúc lắc đầu.
Giản Hành tặc lưỡi: “Không phải các em là con của chị Duyệt sao? Sao lại không biết?”
Mấy đứa nhỏ không nói gì.
Thẩm Sơ liếc mắt sang, hừ lạnh một tiếng.
Ngay cả cậu còn chưa rõ, đừng nói đến ba anh em Thẩm Sóc, càng đừng nói đến Tạ Thời Minh.
Dù hiện tại tình cảm mẹ con đã cải thiện nhiều, nhưng đôi lúc vẫn có những vết thương nhạy cảm không thể đụng tới —— ví dụ như việc nhiều năm trước vì công việc, Tô Lạc Duyệt đã hai lần lựa chọn nhượng bộ để bọn họ đến chỗ Thẩm Tùng Quốc sống.
Nếu chỉ có vậy thì cũng đành.
Nhưng cố tính, khi sinh Tạ Thời Minh, Tô Lạc Duyệt lại chọn tạm ngưng sự nghiệp.
Cũng giống như điều mà trước kia Thẩm Sóc từng nghĩ——
Nếu vì con út mà có thể từ bỏ công việc, từ chối Thẩm Tùng Quốc, thì tại sao lúc bọn họ còn nhỏ lại không thể?
Có gì khác biệt sao?
Nói không ấm ức là giả.
Nhưng vì bọn họ đều lớn hơn Tạ Thời Minh nhiều tuổi, cũng có thể cảm nhận được sự đau lòng và áy náy của Tô Lạc Duyệt dành cho mình, nên những nỗi băn khoăn ấy chỉ âm thầm chôn sâu trong lòng, không muốn để nó bùng nổ ra ngoài.
Thế nhưng, đôi lúc, bọn họ vẫn không tránh khỏi cảm giác "xa lạ" với người mẹ này.
Đến hiện tại, vẫn đang trong quá trình từ từ thích nghi.
Có lẽ, ở chung với Thẩm Minh Châu lại dễ dàng hơn chút — dù sao cũng đều là đàn ông với nhau, nói chuyện hay hành động đều thoải mái hơn, cộng thêm tính cách Thẩm Minh Châu vốn cởi mở, nên ở chung cũng tự nhiên hơn.
Nhưng với Tô Lạc Duyệt, không hiểu sao lúc nào cũng có chút gượng gạo.
Nếu không nhờ có "chất bôi trơn" là Thẩm Sơ, có lẽ không dễ dàng được như bây giờ.
Không khí bỗng chốc lặng đi, Giản Hành lúng túng gãi gãi cằm.
Đứa ngốc cũng biết mình lỡ lời…
Không phải là không biết, mà là không biết nhiều, nên cũng không biết phải mở lời thế nào về chuyện này.
Triệu Hân Du nghĩ nghĩ, rồi lên tiếng: “Lúc các em còn chưa đến, anh có trò chuyện với ông, khi ông ấy nhắc tới các em, Tô Minh Kiệt đứng bên cạnh, tỏ ra rất mong chờ được gặp các em, lúc đó anh đã thấy lạ...”
Nói tới đây, anh quay sang nhìn Thẩm Sóc——
“Nên lúc đó tôi mới nhắn tin hỏi cậu, trong đoàn phim có còn người thân nào khác không.”
Thẩm Sóc: “Tôi chưa từng gặp anh ta.”
Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng đồng loạt lắc đầu:
“Chúng em cũng không quen người tên Tô Minh Kiệt đó.”
Giản Hành tặc lưỡi: “Không nói cho rõ ràng, cứ ậm ờ nước đôi, kiểu người như vậy là phiền nhất, không phải có mưu đồ thì cũng là bụng dạ quá nhiều. Nếu thật sự có quan hệ tốt, chắc chắn đã sớm lấy danh nghĩa chị Duyệt để rêu rao rồi.”
Dù sao thì quan hệ chắc chắn là có, chỉ là không rõ trong đó còn có ân oán gì.
Không ngờ mọi người đều để ý, Thẩm Sơ cứ tưởng chỉ mình cậu và Tạ Thời Minh nhận ra.
Xem ra Tô Minh Kiệt đúng là thể hiện quá rõ ràng rồi, vừa nhìn là biết là cố ý.
“Ê, mà nói đi cũng phải nói lại, sao các em còn chưa đi ngủ?”
Giản Hành lập tức đổi chủ đề, nhìn mấy đứa hỏi. Ngoài anh ta ra, ở đây đều là trẻ con.
“Ngày mai các em phải thay trang phục đó, sáng sớm đã phải hóa trang rồi.”
“Cái gì?!”
“Bọn em cũng phải thay đồ à?! Vì sao?!”
Triệu Hân Du thì chẳng bất ngờ gì, vừa ngáp vừa nói: “Không phải tới học đường sao? Đang thiếu mấy diễn viên quần chúng đóng vai học sinh nghe giảng, tiện thể cho các cậu đóng luôn, dù sao cũng không quay cận cảnh.”
“À, tính cả tôi nữa.”
“Cho nên mai phải dậy sớm, rất sớm luôn đó.”
Đám Thẩm Sóc lập tức không biết nói gì…
Chỉ có Thẩm Sơ là vui vẻ, cậu nhóc lấy tay che miệng cười khúc khích.
Nhưng chưa cười được bao lâu, bụng nhỏ đã bị ai đó chọt một cái.
Giản Hành ở bên cạnh buồn bã nói: “Cười cái gì chứ, người ta mặc đồ học sinh, còn nhóc thì mặc váy nhỏ đấy nhé, đội cả tóc giả buộc hai búi nhỏ nữa, còn thả cả hai bím tóc xuống, anh từng thấy rồi, đáng yêu cực kỳ.”
“Vui không, nhóc mập?”
Thẩm Sơ…
Có cần phải miêu tả sinh động thế không, cậu tối nay ngủ thế nào!
Thẩm Sơ tưởng rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng thực tế lại ngủ say y như con heo con.
Từ sau khi trở về, mỗi đêm giấc ngủ đều đạt chất lượng “chuẩn khỏi phải chỉnh”.
Trừ đi học, bình thường đều là ăn được ngủ được sướng như tiên. Dù là lúc ở nhà cũ, ngoại trừ mấy ngày đầu mới trở về, thì những ngày còn lại về cơ bản đều là ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc.