Tối qua Tề Nguyên Tư ngủ cùng mẹ, đến muộn hơn bọn Thẩm Sơ khá nhiều, hơn nữa trông vẫn không vui chút nào — có lẽ là vì trong số này, cậu ta là một trong hai người phải mặc đồ con gái, nên chẳng cười nổi.
Thẩm Sơ thì đỡ hơn một chút, dù sao thì bên trong cậu cũng là một linh hồn trưởng thành…
Nam tử hán đại trượng phu, co được giãn được.
Đúng vậy, cậu chỉ có thể tự an ủi mình như thế thôi… đặc biệt là sau khi nhìn thấy Tề Nguyên Tư bị Chung Uyển nắm tay kéo đi, không chịu vào phòng hóa trang, kết quả bị Chung Uyển tét mông mấy cái ngay trước mặt bao người, Thẩm Sơ cảm thấy mình nên biết thời biết thế thì tốt hơn.
Không thì, to đầu như vậy rồi, còn bị bế lên vỗ mông trước bàn dân thiên hạ, đúng là mất hết mặt mũi.
Nhưng mà… có cần nhiều người vây xem vậy không?
Cậu nhóc mũm mĩm liếc mắt sang Thẩm Minh Châu vẫn chưa chịu đi, nghĩ bụng, lần trước mình bỏ qua không bắt ba mặc đồ con gái, liệu có phải đã quá nhân từ rồi không? Kết quả giờ phong thủy luân chuyển…
Việc mặc váy con gái này, cuối cùng lại rơi vào đầu mình!
“Thẩm Sơ, cậu biết là cậu phải mặc váy không đó?”
Tề Nguyên Tư dù bị đánh vẫn cố kéo đồng minh —
“Cậu là con trai mà!"
Nếu Thẩm Sơ cũng giống cậu ta, bị anh trai nhét vào đây, thì hai người có thể kết thành đồng minh, tuy rằng chắc chắn là không đánh lại mấy ông anh của Thẩm Sơ… nhưng ít ra họ cũng có thể cùng nhau phản đối!
“Con trai mặc váy làm sao mà đẹp được chứ, sẽ bị người ta chê cười chết! Tôi không muốn mặc váy đâu, hu hu…”
Người ta nói “con trai có lệ không dễ rơi”, nhưng đó là khi chưa thật sự đau lòng…
Hiện tại chính là như vậy —
Tề Nguyên Tư bặm môi, đến lúc phải thay đồ thì sống chết không chịu mặc váy, rất “có nguyên tắc”.
Vừa nói, vừa lôi kéo Thẩm Sơ.
Nghĩ bụng, Thẩm Sơ từng cứu chú chó nhỏ nhà cậu ta, chắc lần này cũng sẽ đứng về phía cậu ta đúng không?
Dù sao thì cậu ta cũng thấy Thẩm Sơ là người tốt —
Kết quả là, cậu nhóc mũm mĩm kia ngẩng cao đầu đi tới, mặt mày đầy vẻ “chuyện nhỏ như con thỏ”, thậm chí còn lè lưỡi trêu cậu ta, sau đó tiếp tục ngẩng đầu hiên ngang đi vào phòng hóa trang.
Tề Nguyên Tư: “……”
Ngay khoảnh khắc ấy, cậu ta cảm thấy mình bị phản bội! Bị tổn thương!
Rơi vào tình trạng cô đơn không ai cứu vớt… Tề Nguyên Tư lại bặm môi, buồn bã nghĩ, cậu ta sẽ không thèm nói chuyện với Thẩm Sơ cả ngày hôm nay, cậu ta cảm thấy mình bị khinh thường…
Do phòng hóa trang có hạn, lại thêm Tạ Thời Minh và vài người khác cũng phải hoá trang, còn Tề Nguyên Tư thì vẫn đang giãy nảy chưa chịu vào, hơn nữa có thể vì Thẩm Sơ phải hóa trang thành bé gái, nên cậu được sắp vào phòng hóa trang khác, chỉ có Tô Lạc Duyệt vào theo, còn Thẩm Minh Châu thì không.
Mấy người Thẩm Sóc thì đã vào phòng khác để hóa trang từ sớm.
Vì không phải nhân vật chính xuất hiện nhiều trên màn ảnh, nên bước hóa trang của họ rất đơn giản, rất nhanh là xong.
Ngược lại, Tạ Thời Minh thì hơi lâu.
Phải một lúc sau mới xong, đội bộ tóc giả nhỏ, mặc áo bào học sinh màu xám trắng, đầu còn đội khăn thư sinh, nhìn rất ra dáng, môi hồng răng trắng, gương mặt đoan chính. Do còn nhỏ tuổi, nên trông có phong thái rất giống Tô Lạc Duyệt lúc giả nam.
Các chuyên viên hóa trang và trợ lý vừa hóa trang cho Tạ Thời Minh tấm tắc khen ngợi, đặc biệt là sau khi hoá trang xong, thấy thành quả, lại càng không nhịn được mà cảm thán, bảo sao đạo diễn Hứa đích thân đi tìm người.
Đúng là, vừa nhìn đã thấy đây chính là dáng vẻ Tô Lạc Duyệt lúc nhỏ.
Chắc chắn khi phim được chiếu sẽ khiến khán giả dễ dàng nhập tâm, không hề cảm thấy gượng gạo.
Nói một hồi, rồi lại không nhịn được mà nhắc đến Thẩm Sơ.
Dù sao ba nhân vật chính, chỉ có Thẩm Sơ là không liên quan gì đến Giản Hành, hoá trang xong, liệu có giống Giản Hành không?
Tạ Thời Minh nghe suốt, bắt đầu sốt ruột.
Không biết là sốt ruột cái gì.
Cuối cùng cũng hóa trang xong, hắn trượt khỏi ghế, đẩy cửa phòng hóa trang chạy ra ngoài —
“Ê?”
Sau lưng có tiếng gọi, Tạ Thời Minh tưởng có chuyện gì chưa xong, nhưng hắn không muốn ở lại nữa, theo bản năng liền xoay người, định chạy qua phía bên kia.
Kết quả vừa xoay người thì đâm ngay vào một người.
Chính xác thì —
Giống như đâm phải một cục bánh nếp.
Chỉ nghe thấy đối phương “á ui” một tiếng, ngồi phịch xuống đất, váy xòe tung ra, từ ngực trở xuống là chiếc váy đỏ, còn có hai bím tóc đen buông trước ngực, trên tóc còn buộc lục lạc vàng nhỏ.
Tạ Thời Minh cúi đầu nhìn thì thấy Thẩm Sơ đang ngẩng mặt nhìn lên.
Trên đầu đúng là có hai búi tóc nhỏ, buộc dây đỏ cùng màu với váy, khiến khuôn mặt tròn trĩnh trắng trẻo càng thêm mũm mĩm.
Thẩm Sơ bĩu môi, không hài lòng: “Anh chạy nhanh vậy làm gì?”
Cậu vừa xoa mông, vừa nhìn Tạ Thời Minh: “Còn không mau kéo em dậy?”
Tạ Thời Minh lúc này mới sực tỉnh: “Ờ, được…”
Còn chưa nói xong, đã thấy một cái bóng nhỏ khác đột nhiên xuất hiện bên cạnh họ —
Tề Nguyên Tư mặt đỏ bừng, cúi đầu nhìn Thẩm Sơ, còn đưa tay ra: “Cái đó… để tôi kéo cậu dậy nhé?”
Cậu nhóc mũm mĩm chớp chớp mắt.
“Hả?”
Đây đúng là cuộc gặp gỡ định mệnh —
Đầu ngón tay Tô Lạc Duyệt còn dính một bông hoa chu sa đỏ, định điểm lên trán cho “con gái cưng” mới ra lò của mình, ai ngờ cậu nhóc mũm mĩm lại lắc đầu nguầy nguậy, đẩy tay bà ra rồi chạy biến như lửa bén vào mông.
Ai ngờ vừa ra đến cửa đã đâm vào một cậu thư sinh nhỏ tuấn tú.
Tuy không có những động tác kinh điển như đỡ eo, cúi người... nhưng Tô Lạc Duyệt vẫn dựa vào khung cửa, ôm ngực mà nhìn —
Thẩm Minh Châu bất đắc dĩ liếc vợ một cái, rồi vội vàng dời mắt nhìn sang nhóc mập, a, con gái cưng của ông! Không trách vợ ông lại có vẻ mặt đó, ông cũng muốn ôm ngực!