Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 71

Không hiểu sao, đột nhiên lại thấy Minh Minh hơi chướng mắt?

Tất nhiên, người càng chướng mắt hơn chính là thằng nhóc nhà họ Tề vừa mới đột nhiên tiến lên! Nhóc muốn làm gì?!

Thẩm Sóc và Thẩm Minh Châu đồng loạt nheo mắt lại, đều như hổ rình mồi.

Chỉ có Thẩm Dật là đột nhiên thở dài.

Thẩm Tùy nghiêng đầu nhìn qua: “?”

Thẩm Dật: “Nó trang điểm như vậy, anh không thể gọi nó là nhóc mập được nữa.”

Thẩm Tùy: “Vậy anh gọi nó là gì?”

Thẩm Dật nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Gọi là nhóc mập lém lỉnh đi.”

Thẩm Tùy: “......”

Ống kính quay trở lại với những người trong cuộc——

Lúc này, trước mặt Thẩm Sơ có hai sự lựa chọn.

Một là Tề Nguyên Tư đột nhiên xuất hiện, đang chìa tay ra với cậu, một là Tạ Thời Minh đứng nguyên tại chỗ, khom người định kéo cậu dậy.

Theo lý thì thời gian qua, việc Tạ Thời Minh kéo cậu dậy vốn đã thành chuyện rất bình thường.

Còn Tề Nguyên Tư thì không bình thường chút nào. Đột nhiên xuất hiện lại còn đỏ cả mặt khi nhìn cậu?

Hơn nữa trước khi vào phòng hóa trang, cậu còn cố ý chọc giận Tề Nguyên Tư cơ mà. Với tính cách ương bướng đó, lẽ ra cậu ta phải không để ý đến cậu mới đúng. Sao giờ lại còn chủ động tới kéo cậu dậy?

Thẩm Sơ nheo mắt nhìn Tề Nguyên Tư.

Thực ra cậu nên nắm lấy tay Tề Nguyên Tư đứng dậy, sau đó nhân lúc cậu ta chưa kịp phản ứng, lật váy nhỏ của mình lên để chế nhạo cậu ta một trận, cho cậu ta thấy rõ dưới váy cậu là quần!

Nhưng mà…

Nhóc mập hất bay tay Tề Nguyên Tư——

Tránh ra, cậu không thèm chơi cái trò đó!

Hất xong, Thẩm Sơ liền nắm lấy tay Tạ Thời Minh đứng dậy.

Hai bím tóc nhỏ trước ngược đung đưa theo động tác, lục lạc cũng vang lên leng keng. Tạ Thời Minh liếc nhìn Tề Nguyên Tư, rồi đưa tay chỉnh lại hai bím tóc cho Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ chớp chớp mắt, cảm thấy hình như Tạ Thời Minh đang... rất vui? Đôi mắt cứ như phát sáng vậy.

Không biết đang vui cái gì.

“Thẩm... Thẩm Sơ.”

Bên cạnh, Tề Nguyên Tư đỏ bừng mặt, vẫn cứ nhìn chằm chằm Thẩm Sơ.

Nhóc mập do dự hai giây, lưỡng lự giữa việc có nên lật váy lên không... nhưng còn chưa kịp hành động, đã thấy một bóng người nhỏ chắn ngay trước mặt——

“Tôi phải đi hóa trang rồi.”

Tề Nguyên Tư đỏ mặt gãi đầu, còn kiễng chân, rướn cổ nhìn Thẩm Sơ một cái.

“Sau khi tôi hóa trang xong... tụi mình có thể ngồi cùng nhau không?”

Tạ Thời Minh quay đầu nhìn Tô Lạc Duyệt.

“Ôi chao!”

Tô Lạc Duyệt đập tay một cái, rồi cho Tạ Thời Minh ánh mắt kiểu "mẹ cũng thương nhưng không giúp được gì"——

“Đi học thì hai 'cô bé' phải ngồi cùng nhau.”

Thẩm Sơ hếch cằm nhỏ, tựa cằm lên vai Tạ Thời Minh, hai tay thả lỏng hai bên người, cứ thế nhìn Tạ Thời Minh. Sau khi nghe Tô Lạc Duyệt nói xong, khóe miệng lập tức mím chặt lại.

Ngay lúc đầu óc Tạ Thời Minh còn chưa kịp phản ứng, thì Tề Nguyên Tư đã quay người chạy đi tìm mẹ mình——

“Đi thôi, mẹ ơi.”

Chung Uyển: “Hả?”

“Nhanh lên, đi hoá trang!”

Chung Uyển: “…À, được rồi.”

……

May mà việc hóa trang đều suôn sẻ, hơn nữa khiến đạo diễn Hứa ngạc nhiên là, biểu hiện của Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đều rất tốt.

Tề Nguyên Tư cũng không tệ, cái vẻ tiểu thư đỏng đảnh và kênh kiệu đó, quả thực như không cần diễn vậy. Chỉ là khi phải đỏng đảnh, kênh kiệu với Thẩm Sơ thì lại có chút khó khăn, còn lại đều khiến đạo diễn Hứa khá hài lòng.

Chuyện nhỏ này cũng chẳng làm khó được đạo diễn Hứa.

Những lúc cần Tề Nguyên Tư tỏ ra đỏng đảnh, ông liền để Tạ Thời Minh - vốn không phải lên hình - đứng trước mặt Tề Nguyên Tư. Khi ống kính cần quay sang Thẩm Sơ, thì lập tức thay thế bằng Thẩm Sơ, chuyển cảnh cực kỳ mượt mà.

Sự thay đổi cảm xúc cũng mượt mà y như việc chuyển ống kính vậy.

Ngoài ra phải nói, Triệu Đức Sinh quả không hổ danh là người đắm mình trong quốc học mấy chục năm. Khoác lên người bộ đồ tiên sinh, chỉ đứng đó thôi đã khiến người ta có cảm giác như lạc vào một thời kỳ hiên ngang, không chịu khuất phục.

Thêm vào đó, cảnh trí đạo diễn Hứa dựng theo phong cách nhập vai, rất dễ khiến mấy đứa nhỏ nhập tâm vào cảm xúc.

Ngoài ra, đạo diễn Hứa rất có tài trong việc chỉ đạo diễn xuất và chọn góc quay cho cả nhân vật lẫn toàn cảnh.

Tiến độ quay chụp vô cùng suôn sẻ.

Chỉ trừ một chuyện…

Vì mấy đứa trẻ ở đây, nên Tô Lạc Duyệt cũng không rời đi.

Thẩm Minh Châu thì có công việc, sau khi Thẩm Sơ hóa trang xong, ông ôm vợ, ôm “con gái nhỏ” một cái, rồi lưu luyến từng bước rời đi. Sau khi Thẩm Minh Châu đi rồi, Tô Minh Kiệt đã vài lần muốn lân la lại gần Tô Lạc Duyệt, đến mức Chung Uyển cũng nhận ra.

Lúc trước, vì vai diễn của họ không quay cùng nhau, lại thêm vai diễn của Tô Minh Kiệt chẳng mấy quan trọng, chỉ làm thư đồng bên cạnh Triệu Đức Sinh, giống như phông nền.

Có lẽ chỉ có một hai câu thoại, số lần lên hình cũng đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng dù vậy, trong bộ phim điện ảnh lớn này, vai diễn đó cũng cực kỳ quý giá.

Có điều, thứ mà Tô Minh Kiệt muốn e rằng không chỉ dừng lại ở đó.

Giờ cuối cùng cũng đã gặp được Tô Lạc Duyệt, rõ ràng là không muốn bỏ lỡ cơ hội quý giá này.

Vì vậy trong lúc nghỉ giữa các cảnh quay, Tô Minh Kiệt liên tục tìm cớ bắt chuyện với Tô Lạc Duyệt, hoàn toàn không che giấu ý đồ của mình, khiến không ít người trong đoàn phim cũng nhìn về phía họ với ánh mắt tò mò, dò xét.

Nhưng ngay cả khi đối diện với ánh mắt của cả đoàn phim, Tô Lạc Duyệt cũng chẳng thèm giả vờ khách sáo lấy một lần——

Thái độ lạnh nhạt và từ chối rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn.

Trong mắt nhiều người, cách cư xử như vậy có vẻ khá lạnh lùng và vô tình.

Thế nên sau một thời gian ngắn, tiếng xì xào bàn tán cũng nổi lên không ít.

Đặc biệt là mỗi lần Tô Minh Kiệt lộ ra vẻ mặt bị tổn thương…

Không chỉ vậy, hắn ta còn tìm cách tiếp cận cả Tạ Thời Minh và Thẩm Sóc bọn họ, chẳng khác nào muốn viết to dòng chữ “Tôi có quan hệ với nhà họ Thẩm” lên mặt.

Bình Luận (0)
Comment