Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 72

Hắn ta có vẻ rất kiên nhẫn, tiến lui có chừng mực, nhưng lại toát ra vẻ "chỉ vì cái trước mắt"…

Thẩm Sơ tay chống cằm lên bàn, hai chân đong đưa, cảm thấy có chút không nói nên lời. Hơn nữa, đối phương còn xem nhẹ cậu — thế nên khi Tô Minh Kiệt lại một lần nữa lân la đến gần, Thẩm Sơ như bất mãn vì bị bỏ qua lớn tiếng hỏi: “Chú rất thích các anh của cháu phải không?”

Tô Minh Kiệt rõ ràng khựng lại, quay đầu nhìn Thẩm Sơ.

Sau đó phản ứng kịp, có vẻ cảm thấy câu hỏi này trúng ngay tâm tư mình, bèn khẽ ho một tiếng, như thể khó mở lời, nhưng đối diện với sự tò mò ngây thơ của một đứa trẻ, lại không tiện giấu diếm, đành nói: “Chuyện này... Vì các anh cháu là... con của chị... chị Duyệt...”

“Nhưng cháu cũng là con của mẹ mà, sao chú không thèm để ý đến cháu?”

Thẩm Sơ nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội, nhưng câu hỏi lại đánh trúng ngay điểm yếu.

Bên cạnh, Giản Hành đang uống cà phê nghe vậy liền bật cười thành tiếng.

Chuyện nhà họ Thẩm ai mà không biết.

Trong số mấy đứa trẻ ở đây, chỉ có Thẩm Sơ không phải con ruột của Tô Lạc Duyệt — chuyện đó gần như chẳng ai là không rõ.

Vậy mà Tô Minh Kiệt lại ngu ngốc hoặc chỉ vì cái trước mắt, mà chỉ mải lo lôi kéo mấy đứa con ruột của Tô Lạc Duyệt, duy chỉ có Thẩm Sơ là lơ là.

Trong khi ai cũng nhìn ra được Tô Lạc Duyệt thương yêu Thẩm Sơ chẳng kém gì con ruột.

Nói là vì quý mến chị Duyệt nên mới thân thiện với mấy đứa trẻ nhà họ Thẩm, nhưng lại vô thức phân biệt đối xử, nếu nói không có ý đồ gì thì đúng là quá ngu ngốc, không nhìn ra được chị Duyệt đối xử công bằng với bọn trẻ.

“Chuyện này... chú...”

Tô Minh Kiệt sắc mặt biến đổi, như thể vừa chợt nhận ra điều gì, nhưng nhất thời á khẩu.

Ngay lúc đó, Thẩm Sơ lại hỏi tiếp: “Chú cũng họ Tô, mẹ cháu cũng họ Tô, chú lại thích các anh cháu như vậy, chẳng lẽ chú với mẹ cháu là họ hàng sao?”

Tô Minh Kiệt lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ta nghĩ đứa bé này tuy nói năng có phần bộc trực, nhưng về cơ bản vẫn thuận theo ý hắn.

Chắc lúc nãy chỉ là vô tình lỡ lời thôi.

Không trách nó nhạy cảm như vậy.

Tô Minh Kiệt vừa nghĩ, vừa gượng cười với Thẩm Sơ, nụ cười có phần chua chát, như thể khó nói nên lời. Lúc này ánh mắt mấy anh em nhà họ Thẩm cũng đồng loạt nhìn về phía hắn ta, khiến Tô Minh Kiệt càng thêm lúng túng. Trước khi Tô Lạc Duyệt kịp mở miệng, hắn ta đã ủ rũ, khó xử nói: “Chị Duyệt không chịu nhận chú...”

“Chắc là chú đã làm chuyện gì có lỗi với mẹ cháu rồi!”

Giọng thằng bé vang to, thanh thúy, trong trẻo, khiến mọi người xung quanh nghe thấy rõ mồn một.

Tô Minh Kiệt: “...”

Giản Hành vội vàng quay mặt đi, cố nén cười mà hút lấy hút để một ngụm cà phê!

Khụ khụ khụ.

“Không phải như vậy đâu, chú...”

“Vậy là thế nào?”

Thẩm Sơ lại nghiêng đầu về phía khác, ngắt lời hắn ta: “Mẹ cháu rất thấu tình đạt lý, mẹ cháu còn tình nguyện giúp đỡ những"họ hàng" trước kia của anh trai. Chú là người thân của mẹ cháu, sao mẹ lại không thèm để ý đến chú?”

Đúng vậy, ai cũng biết Tô Lạc Duyệt từng thu nhận “mợ” và “anh họ” không mấy thân thiết của Tạ Thời Minh, vậy thì sao lại thờ ơ với người được cho là "người thân" như Tô Minh Kiệt? Trong chuyện này, chắc chắn phải có nguyên nhân sâu xa.

Huống chi Tô Lạc Duyệt vừa tái xuất đã nổi tiếng trở lại, mà giờ Tô Minh Kiệt lại vội vàng bám vào, thật khó tránh người ta nghĩ nhiều…

Giới giải trí vốn quen với việc suy diễn, lòng vòng.

Giờ lại có vài câu "nhắc nhở" của Thẩm Sơ, càng không khỏi ngẫm nghĩ sâu xa…. Vì thế, khi ánh mắt họ đổ dồn về phía Tô Minh Kiệt lần nữa, đã mang theo chút dò xét và ngờ vực.

Lần đầu tiên, Tô Minh Kiệt sinh ra cảm giác hối hận vì đã quá vội vàng.

Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Thẩm Sơ cũng trở nên nặng nề.

Nhưng ngay sau đó, lại chạm phải ánh mắt của Tạ Thời Minh.

Tô Minh Kiệt không khỏi khựng lại — 

Ánh mắt ấy chẳng hề thân thiện.

“Tô Minh Kiệt.”

"Tôi không muốn nói lời khó nghe.”

Cuối cùng, Tô Lạc Duyệt cũng mở miệng: “Chú chỉ là em trai cùng cha khác mẹ với tôi. Hơn nữa, tôi và Tô Khang Bình đã sớm đoạn tuyệt quan hệ cha con. Năm xưa xảy ra chuyện đó, chú cũng ở đó.”

“Tôi không hiểu, sao bây giờ chú có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra?”

“Nếu chú muốn từ tôi lấy được thứ gì đó, thì xin lỗi, tôi không muốn dính dáng gì đến chú.”

“Trừ việc cùng họ 'Tô', giờ tôi với chú còn có quan hệ gì nữa sao?”

Tin giựt gân!

Cả Giản Hành và Chung Uyển cũng không nhịn được mà nhìn về phía Tô Lạc Duyệt.

Ngay trước mặt bao nhiêu người mà thẳng thừng nói ra những lời này…

Trước đây chưa từng nghe nói gì về gia đình của Tô Lạc Duyệt, cũng không có tin đồn nào tương tự — 

Kể từ khi bà bước chân vào showbiz, trừ công việc, mọi chuyện khác liên quan đến bà đều chỉ xoay quanh việc gả vào hào môn, mang thai, sinh con, lui về ở ẩn suốt năm năm, và chuyện bế nhầm con.

Còn chuyện gia đình của Tô Lạc Duyệt thì gần như bị phong kín, chẳng ai moi được gì.

Giống như có người cố tình che giấu vậy.

Vậy nên giờ Tô Lạc Duyệt tự mình lên tiếng, chẳng khác nào dâng tận tay cho giới truyền thông tin nóng hổi!

Chuyện này không phải ai cũng tự nguyện bảo mật.

Nhất là đối với tin tức chưa bao giờ nghe qua, về một ảnh hậu sau khi tái xuất nhiệt độ vẫn không hề suy giảm…

Tô Minh Kiệt vốn ỷ vào điểm này mà tự tin — 

Hắn ta không sợ Tô Lạc Duyệt sẽ nói gì đó trước mặt công chúng, cùng lắm chỉ là thái độ lạnh nhạt, không thèm để ý mà thôi. Nhưng hiện tại, bà lại trực tiếp nói toạc ra?!

Bà ta không sợ quá khứ bị đào bới, trở thành đề tài giải trí sau bữa ăn của mọi người sao?!

Dường như đoán được suy nghĩ của hắn ta, ánh mắt Tô Lạc Duyệt lộ ra tia châm biếm, lạnh nhạt nói: “Tôi chưa bao giờ sợ quá khứ của mình bị lộ ra. Huống chi, tôi có gì phải xấu hổ? Người nên mất mặt, không phải tôi, mà là các người!”

Bình Luận (0)
Comment