“Chú không nên cố gắng tiếp cận hay muốn lợi dụng các con trai của tôi.”
“Tôi không có...”
“Chú có hay không thì trong lòng tự biết rõ.”
Tô Lạc Duyệt cắt ngang lời biện bạch của Tô Minh Kiệt: “Nếu không có, thì từ nay về sau nhớ tránh xa bọn trẻ một chút.”
Lúc này, sắc mặt Tô Minh Kiệt đã khó coi đến mức không thể che giấu nổi nữa.
…
Chiều muộn hôm đó, sau khi bọn trẻ quay phim xong, Triệu Đức Sinh mở một buổi học nhỏ, nhưng Tô Minh Kiệt không xuất hiện.
Tuy vậy, mấy đứa nhỏ vẫn tỏ ra không tập trung…
Triệu Đức Sinh nhìn một lúc, rồi ho nhẹ một tiếng: “Nếu tụi cháu thật sự không ngồi yên được, thì chi bằng đi leo núi đi.”
Thẩm Sơ chớp mắt: “Leo núi ạ?”
“Đỉnh núi cũng không cao, tranh thủ trời chưa tối hẳn, lên tới nơi còn kịp ngắm hoàng hôn.”
“Muộn hơn chút nữa, biết đâu còn thấy đom đóm.”
Giọng Triệu Đức Sinh chậm rãi, từ tốn —
“Ông thấy mấy đứa quay xong là phải đi rồi, lịch cũng khá gấp, cũng cần có chút thời gian thư giãn.”
Thẩm Sơ theo phản xạ nhìn sang Triệu Hân Du — thầm nghĩ anh ở bên ông nội lúc nào cũng rụt rè như chim cút, còn tưởng ông nội anh nghiêm khắc lắm, ai ngờ lại là người rất tâm lý, rất hiền hòa.
Triệu Hân Du giật giật khóe miệng, ra hiệu cho Thẩm Sơ — em nghĩ quá đơn giản rồi!
Đúng lúc ấy lại nghe Triệu Đức Sinh nói tiếp: “Vừa nãy ông có giảng sơ qua vài điều, lúc tụi cháu quay phim ông cũng có nói rải rác về chuyện làm thơ, làm câu đối. Giờ đi ngắm cảnh thì cứ thoải mái thể hiện cảm xúc, viết lại cảm nghĩ, mang về nộp cho ông, nghe rõ chưa? Không thể để mấy đứa uổng phí hai ngày ở đây được.”
Thẩm Sơ: “...”
Thật đúng là bắt lừa xay bột, bắt heo trèo cây mà…
Rõ ràng biết họ chẳng nghe vào đầu được bao nhiêu, vậy mà vẫn giao bài tập thế này, chẳng khác nào đang cố ý "trừng phạt" cả.
Đúng là muốn khóc cũng không được, mà không đi cũng không xong.
…
“Giờ thì hay rồi, thà ở nhà còn hơn, kết quả lại phải leo lên núi để bị muỗi đốt.”
Triệu Hân Du thở dài liên tục, lắc đầu: “Ông nội anh nhỏ mọn lắm, lại còn thích chơi xỏ nữa.”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bọn em tự leo là được rồi, anh Giản việc gì phải đi theo?”
Giản Hành ngáp một cái, bĩu môi: “Giảm cân.”
“Hả? Anh còn phải giảm cân nữa hả?”
“Nam giả nữ thì phải gầy.”
Vừa nói, Giản Hành vừa liếc sang cậu nhóc mũm mĩm đang bị Tạ Thời Minh kéo đi —
“Hồi nhỏ thì không sao, chứ lớn lên rồi đâu thể vừa thô vừa to được.”
Thẩm Sơ: “...”
Đang nói bóng gió ai vậy!
Thẩm Sơ kéo lấy Tề Nguyên Tư bên cạnh: “Cậu nói xem, tôi mặc váy đẹp hơn hay anh ấy mặc váy đẹp hơn?!”
Tề Nguyên Tư nhìn Thẩm Sơ một cái, bỗng nhăn mặt nhíu mày.
“Nhưng bây giờ cậu đâu có mặc...”
Trông còn có vẻ uất ức, lưỡng lự.
Thẩm Sơ: “...Thế nếu tôi mặc thì sao?”
Tề Nguyên Tư nghiêng đầu tưởng tượng: “Cậu đẹp hơn.”
Thẩm Sơ…
Tuy là được khen, nhưng lại không thấy vui chút nào.
Cậu đúng là phân biệt rõ ràng quá đấy!
Đang âm thầm lẩm bẩm thì bất ngờ lòng bàn tay bị ai đó nhéo một cái.
Thẩm Sơ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Tạ Thời Minh.
Sao thế?
Chỉ thấy Tạ Thời Minh ghé lại gần, thấp giọng nghiêm túc nói: “Em mặc gì cũng đẹp, bây giờ là đẹp nhất.”
Cậu nhóc mũm mĩm chớp mắt, rồi đột nhiên quay đầu sang hướng khác.
Ui cha, Tạ Thời Minh sao tự nhiên biết nói lời ngọt ngào thế này!
Thấy hơi kỳ kỳ nha.
…
Trong cả đoàn phim, chỉ có nhóm nhỏ học đường không làm việc đàng hoàng, mà đỉnh núi thì hầu như chẳng ai tới, khiến người ta có cảm giác như bị “lưu đày”… Thẩm Sơ có lý do để nghi ngờ, chắc là vì Triệu Đức Sinh không muốn thấy họ nên mới đuổi đi cho khuất mắt.
Nhưng cũng không thể trách họ được.
Ai nghe được lời Tô Lạc Duyệt nói mà không sốc chứ, huống hồ bà lại là mẹ của họ…
Nếu không phải bây giờ quay phim theo kiểu đóng kín, hơi có chuyện gì là dễ bị phát hiện, không dám manh động, thì có khi giai đoạn quay vừa kết thúc, trên mạng đã râm ran lời đồn rồi.
Mà những lời Tô Lạc Duyệt nói, họ cũng rất khó bỏ ngoài tai.
Chỉ là không tiện đi hỏi thôi.
Đến Thẩm Sơ cũng không tiện giả ngốc mà dò la điều gì.
Để về hỏi Thẩm Minh Châu?
Chắc gì Thẩm Minh Châu đã chịu nói…
Nếu muốn nói thì đã nói từ lâu rồi.
Điều khiến Thẩm Sơ bận tâm nhất là —
Chuyện giữa Tô Lạc Duyệt và Tô Minh Kiệt, có liên quan gì đến việc bộ phim bị hủy không?
Nếu có, thì sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì?
Vả lại sự xuất hiện lần này của họ là “ngoài dự kiến”, có khi nào sẽ gây ra hiệu ứng cánh bướm không?
Tóm lại, chẳng ai nói trước được gì, khiến người ta thấy thật phiền lòng.
“Haiz.”
Vốn dĩ leo núi đã mệt, giờ lại mệt tâm nữa.
“Nhỏ xíu vậy mà sao đã có lắm chuyện phải lo thế?”
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên đầu bị búng một cái.
Thẩm Sơ chu môi ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là một cổ tay trắng, đeo chiếc vòng bạc, nhìn khá thô, bên dưới sợi dây nhỏ còn có một thẻ bài nhỏ, hình như khắc chữ gì đó.
Nhưng chưa kịp nhìn rõ thì cổ tay ấy đã rụt về mất.
Thẩm Sơ vội đưa tay chụp lấy nhưng không kịp.
Ngẩng đầu lên thì thấy Giản Hành còn lè lưỡi trêu cậu.
Đúng là tức chết người ta!
Tuy rất không muốn thừa nhận —
Nhưng có phải đạo diễn Hứa nhất quyết lôi cậu đi đóng phim là vì thấy trên người cậu có khí chất giống hệt Giản Hành đi?
Đụng phải đối thủ rồi đây này!
Càng nghĩ càng bực, cậu nhóc mũm mĩm liền nổi máu liều, "vèo" một cái lao lên bám chặt lấy chân Giản Hành, nhất quyết phải làm gánh nặng, tay chân cùng lúc, kéo thế nào cũng không rời ra nổi.