Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 75

Nhưng từ phương diện khác mà nói, trong lòng Tô Minh Kiệt lại thấy không dễ chịu.

Dù sao thì chuyện lần này hắn ta không thể không cúi đầu, vậy mà vẫn phải chủ động đi bám víu vào các mối quan hệ của Tô Lạc Duyệt…

Cho nên trong lòng Tô Minh Kiệt vừa mâu thuẫn, lại vừa nôn nóng.

Cái sự mâu thuẫn và nôn nóng đó dần dần chuyển hóa thành sự bất mãn và oán hận đối với Tô Lạc Duyệt.

— Tại sao Tô Lạc Duyệt không chủ động đưa tay giúp hắn ta một phen?

Dù gì bọn họ cũng có quan hệ huyết thống, hơn nữa chuyện năm xưa xảy ra lúc hắn ta còn nhỏ, liên quan gì đến hắn ta chứ?! Vì vậy khi thấy Phú Thái Ninh ở đoàn phim, Tô Minh Kiệt liền không kìm được mà nảy ra một chút suy tính.

— Vì Phú Thái Ninh cũng có liên quan đến chuyện năm đó.

Thật đúng là trùng hợp.

Sự trùng hợp này khiến Tô Minh Kiệt khó mà không động lòng.

Ban đầu, hắn ta cũng không nghĩ gì phức tạp.

Nhưng trong đoàn phim, Tô Lạc Duyệt lại hoàn toàn ngó lơ hắn ta, như thể hắn ta không tồn tại vậy!

Cho nên một mặt Tô Minh Kiệt muốn dùng Phú Thái Ninh để lấy lòng, mặt khác lại ngày càng thấy không cam lòng trước thái độ của Tô Lạc Duyệt, sự bất mãn và ghen ghét trước đó đối với bà ngày càng sâu sắc…

Vì vậy, hắn ta bắt đầu nghĩ, chi bằng chuẩn bị hai phương án.

Nếu Tô Lạc Duyệt không biết điều, vậy thì hắn ta sẽ phá hỏng bộ phim đầu tiên mà bà đóng sau khi tái xuất.

Chắc chắn bộ phim này là sự lựa chọn kỹ lưỡng của Tô Lạc Duyệt khi trở lại màn ảnh, hơn nữa bà còn là một trong những vai chính, đối với bà nhất định rất quan trọng. Nếu vậy thì, nếu Tô Lạc Duyệt thật sự không để hắn ta sống yên ổn, thì hắn ta cũng tuyệt đối sẽ không để bà ta yên ổn, huống hồ... có khi còn có thể dùng Phú Thái Ninh để bóc trần “scandal” của Tô Lạc Duyệt…

Vả lại đến lúc đó, chưa biết chừng hắn ta còn có thể thao túng thêm gì đó.

Thực tế chứng minh, Tô Lạc Duyệt đúng là cho mặt mũi mà không biết điều, vậy thì đừng trách hắn ta không khách khí.

Thu lại cảm xúc, Tô Minh Kiệt đương nhiên phải dỗ ngọt Phú Thái Ninh.

“Ngọn núi này là đạo diễn Hứa bỏ tiền ra mua, bộ phim đang quay cũng là tâm huyết của anh ấy, nếu không phải xảy ra chuyện gì lớn, đạo diễn Hứa chắc chắn sẽ không từ bỏ việc quay phim ở đây đâu.”

Phú Thái Ninh trầm ngâm: “Xảy ra chuyện gì lớn?”

“Chuyện khiến đạo diễn Hứa không lo nổi bản thân ấy...”

Tô Minh Kiệt cười khẽ: “Tôi để anh Thái đợi mấy ngày nay, đương nhiên là có lý do, dù sao tôi cũng không có tiếng nói trong đoàn phim, nên cần thêm chút thời gian để nghĩ cách giúp anh Thái.”

Phú Thái Ninh cười khẩy: “Vậy bây giờ nghĩ xong chưa?”

“À đúng rồi, suýt nữa tôi quên nói, mấy hôm nay tôi có nghe ngóng được, trong số các diễn viên trong đoàn phim, có cả chị của cậu đúng không?”

Phú Thái Ninh vừa nói vừa dí điếu thuốc vào Tô Minh Kiệt.

“Chuyện này sao mày không nói với tao?”

“Thế nào, năm đó không làm được anh rể mày, giờ còn giấu giếm tao?”

Tô Minh Kiệt lập tức cười gượng một tiếng: “Sao có thể thế được, là chị tôi không biết thời thế, nhà tôi vẫn luôn xem anh Thái là ân nhân mà đối đãi. Tôi chỉ thấy Tô Lạc Duyệt không quan trọng, sợ nói ra ảnh hưởng đến tâm trạng của anh Thái nên mới không nói thôi.”

Phú Thái Ninh lại cười khẩy, không nói gì.

Thấy vậy, Tô Minh Kiệt vội lên tiếng: “Thật ra hôm nay tôi đến là vì đã nghĩ ra cách rồi.”

“Có điều…”

Phú Thái Ninh nhíu mày: “Có điều gì?”

Tô Minh Kiệt: “Chỉ là không biết anh Thái có dám làm hay không…”

“Tao thì có gì mà không dám?”

Phú Thái Ninh cười khinh miệt: “Anh mày đây đi Nam về Bắc, gió to sóng lớn nào chưa trải qua, không thì làm sao dám đấu với đạo diễn quốc tế? Nhìn cái gã Hứa gì đó kia, giờ làm được gì tao?”

“Còn không phải vẫn luôn muốn giải quyết êm đẹp sao? Chỉ là ông đây không muốn nể mặt hắn thôi!”

“Phải phải, đương nhiên là anh Thái lợi hại hơn.”

Tô Minh Kiệt vừa cười vừa xoa dịu, rồi ghé sát lại: “Cho nên kế hoạch của tôi là…”

“Sau khi Triệu Đức Sinh đến đây, sáng nào cũng có thói quen leo núi. Người già mà, tuổi cao thì chân cẳng không tốt, nếu bị dọa một chút... Hơn nữa, không chỉ vậy—”

Ánh mắt Tô Minh Kiệt lóe lên sự tàn nhẫn: “Hai hôm nay, con của chị gái tiện nghi của tôi cũng ở đây.”

“Chúng thường cùng leo núi với Triệu Đức Sinh.”

“Anh Thái nếu muốn ‘gặp gỡ ôn chuyện’ với chị tôi thì e hơi khó, nhưng dù sao năm đó suýt thành người một nhà, nếu muốn gặp bọn trẻ thì có khi có thể tranh thủ lúc Triệu Đức Sinh leo núi vào buổi sáng…”

“Đương nhiên, tất cả là tùy vào anh Thái muốn lựa chọn thế nào.”

“Dù sao thì đạo diễn Hứa vẫn chỉ chăm chăm quay phim, sống chết cũng không chịu trả lại ngọn núi, phải cho anh ta một bài học mới được, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, thì bộ phim này có khi cũng không quay nổi nữa đâu.”

Tô Minh Kiệt vừa cười vừa vỗ vai Phú Thái Ninh đang cau mày suy nghĩ—

“Nếu đúng như vậy, thì đến lúc đó, đạo diễn Hứa của chúng ta chẳng phải sẽ lo không nổi cho mình sao…”

Trời đã hoàn toàn sụp tối.

Gần cửa thôn, ở lối ra núi có một khu rừng nhỏ, vị trí không mấy thuận tiện, lại nhiều muỗi, nhưng may là cũng ít người.

Vào lúc then chốt, đây lại là một nơi trú ẩn lý tưởng.

Cũng may Tô Minh Kiệt hoàn toàn không ngờ rằng Triệu Đức Sinh sáng sớm tự mình leo núi, nhưng lại bảo bọn nhỏ leo núi vào buổi tối…

Thẩm Sơ cất chiếc đồng hồ thông minh nhỏ đi, khuôn mặt tròn mũm mĩm tức giận đến sắp phồng lên.

Nhìn sang bên cạnh, Tạ Thời Minh, Thẩm Sóc, còn có Thẩm Dật và Thẩm Tùy, ai nấy sắc mặt đều rất khó coi.

Giản Hành khẽ hừ một tiếng: “Bởi vậy mới nói, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng cuộc sống thường khiến người ta không đoán trước được.”

Triệu Hân Du giơ điện thoại lên, rồi nhìn mấy người bên cạnh: “Cũng may chúng ta đều để điện thoại ở chế độ im lặng, không thì e là đã đánh rắn động cỏ, không quay được loạt video chấn động đa góc rồi…”

Bình Luận (0)
Comment