Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 76

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, giờ chúng ta phải làm sao đây?”

“Về báo người lớn à?”

Sắc mặt của Thẩm Sóc là nghiêm trọng nhất, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì cảm thấy ống quần bị kéo nhẹ, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện Thẩm Sơ không biết từ lúc nào đã đứng cạnh anh ấy, đang ngẩng cái đầu nhỏ nhìn anh ấy——

“Anh cả, nếu chú kia và chú kia là cùng một phe, vậy thì ban ngày chú ấy nói với tụi mình mấy chuyện đó để làm gì? Ý của chú ấy chẳng phải là muốn có mối quan hệ tốt với mẹ sao? Vậy chẳng phải chú ấy đang gạt chú vừa rồi à?”

“Sao chú ấy lại nói trước sau không giống nhau vậy chứ!”

Thẩm Sơ càng nói càng tức, vung tay nhỏ hét lên: “Chú ấy chẳng phải là hai mặt, chân trong chân ngoài, giả dối, không thật lòng, trong ngoài bất nhất, sáng nắng chiều mưa, lời nói và hành động không thống nhất sao!”

Thẩm Sóc đau đầu đến mức phải nhéo cái mỏ vịt của cậu bé: “Được rồi, biết là em biết nhiều thành ngữ rồi.”

“Nhưng mà giờ có thể im lặng được chưa, hiểu không?”

“Ừm ừm.”

Thẩm Sơ giơ tay ra, làm ký hiệu OK nhỏ.

Bên kia, Tề Nguyên Tư vẫn đang tính toán xem nãy giờ cậu nói được bao nhiêu thành ngữ…

Thẩm Dật đá một viên đá nhỏ dưới chân: “Người như vậy thật khiến người ta ghê tởm, đáng giận!”

Thẩm Tùy cũng gật đầu tỏ vẻ khinh bỉ.

Triệu Hân Du cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng khó coi——“Đúng là ghê tởm, loại người hai mặt này…”

“Chậc, chẳng lẽ là muốn dựa vào dì Tô không được nên sinh ra oán hận, quay ngoắt thái độ, mới nghĩ ra mấy trò hèn hạ thế này! Hắn còn muốn xúi giục người kia ra tay với ông nội mình nữa!”

“Không chỉ có ông ấy, còn cả trẻ con nữa… Hắn đúng là đủ độc ác.”

Giản Hành lạnh lùng cười khẩy: “Loại người này phải bị đóng đinh lên cột sỉ nhục mới phải!”

“Giờ mà chỉ đơn giản vạch trần hắn khi hắn chưa làm gì, chậc, vậy chẳng phải quá nhẹ nhàng rồi sao!”

“Cho nên á, mấy lời hắn nói với tụi mình ban ngày mà để chú kia biết được thì tốt rồi.”

Thẩm Sơ lầm bầm, gõ gõ đồng hồ thông minh đeo ở tay: “Không biết lúc đó có bị quay lại không nữa.”

Thẩm Sóc cùng Giản Hành mấy người không khỏi nhìn nhau.

Lúc này, Tạ Thời Minh bỗng nhiên lên tiếng——

“Chắc là có quay lại đó.”

“Có quay lại?!”

Giản Hành kinh ngạc nhìn sang: “Sao em chắc chắn vậy?”

“Có thể là có ai đó lén lấy điện thoại ra quay, nhưng giờ quay lại tìm thì chắc là khó lắm.”

Tạ Thời Minh lắc đầu, rồi lại mím môi.

“Ơ? Sao vậy?”

Thẩm Sơ nhìn thấy vẻ mặt kia thì lập tức cảm thấy có chuyện gì đó, không thì sao lại có vẻ “một miệng khó nói” như thế?

“Cái đó…”

Tạ Thời Minh cúi mắt, rồi giơ cổ tay có đeo đồng hồ thông minh lên——

“Người khác thì anh không biết, nhưng chỗ anh chắc là có ghi lại.”

“Lúc trước ghi lại… chắc là có cả đoạn nói chuyện với bé cưng.”

Thẩm Sơ chớp mắt—— Bé cưng? Là nói cậu sao?

Còn nữa, Tạ Thời Minh quay video làm gì vậy?

Mà cậu lại còn không biết?!

Giản Hành xoa cằm, bất chợt kéo dài giọng: “Ồ——”

Sau đó cười gian: “Lúc đó nhóc béo nhà các em còn mặc váy đúng không?”

Tạ Thời Minh: “……”

Không nói lời nào tức là thừa nhận rồi!

Thẩm Sơ tức giận lao vào bóp cổ Tạ Thời Minh——dám lén quay lại lịch sử đen tối của cậu! Đáng ghét!

Tề Nguyên Tư một bên rối rắm với mấy thành ngữ vừa rồi, một bên thì tiếc nuối vuốt vuốt đồng hồ thông minh của mình, ai da, sao lúc đó cậu ta lại không nghĩ ra chứ…

---

Ngày hôm sau.

Đám trẻ như thường lệ dậy từ rất sớm.

Nhưng hôm nay công việc quay phim không gấp nên không cần chạy tiến độ vào buổi sáng.

Triệu Đức Sinh nói muốn đi tản bộ, còn dẫn đám trẻ đi cùng.

Nhìn dáng vẻ, có vẻ định đi l*n đ*nh núi.

Tô Minh Kiệt thì không dám đến gần, nhưng vẫn luôn âm thầm quan sát, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi hơn so với tưởng tượng, thậm chí còn không cần hắn ta mở miệng nói cái gì, làm chút gì.

Hắn ta chỉ cần yên lặng chờ đợi kết quả là được……

Nếu thuận lợi, nếu thuận lợi thật!

Tim Tô Minh Kiệt không tránh khỏi đập nhanh hơn. Nếu thuận lợi thật…

Thì bất kể ai xảy ra chuyện, hắn ta cũng sẽ làm ầm lên.

Dù sao thì hắn ta cũng không làm gì, cũng chẳng có bằng chứng. Cho dù Phú Thái Ninh bại lộ, khai ra hắn ta, có người muốn dựa vào bối cảnh làm khó hắn ta, cũng chẳng thể tổn thương được gân cốt.

Huống chi chuyện mà ầm ĩ lên thì hắn ta tự nhiên sẽ có cách thu hút sự chú ý.

Chỉ là cần phải “hiến tế” Tô Lạc Duyệt mà thôi.

Dù gì thì Tô Lạc Duyệt cũng không quan tâm, để hắn ta bám vào hút chút máu thì đã sao?

Dẫu sao hắn ta cũng là em trai của Tô Lạc Duyệt, trước đây còn nhỏ không hiểu chuyện, giờ tất nhiên phải đứng về phía chị mình, người từng có liên quan đến quá khứ của Tô Lạc Duyệt mà gây ra chuyện gì, nếu mọi chuyện bung bét, hắn ta đứng ra nói vài câu thì cũng hợp lý thôi.

Tô Minh Kiệt vừa hồi hộp vừa hưng phấn, vừa kích động lại vừa căng thẳng, không kiềm được l**m môi, bắt đầu tưởng tượng viễn cảnh phát triển của sự việc… Tuy là một canh bạc lớn, nhưng biết đâu hắn ta có thể “danh tiếng lẫn lợi ích đều thu về” thì sao?

Có khi……

Đang nghĩ vậy thì chợt nghe bên ngoài có tiếng xôn xao.

Hình như có người đang chạy lên núi.

Thật sự xảy ra chuyện rồi sao?!

Tô Minh Kiệt nuốt khan một cái, không dám nghĩ nhiều, lập tức bước nhanh ra ngoài, hướng về phía núi mà đi——

Càng lên cao, động tĩnh càng lớn.

Hình như có tiếng gì đó.

Nhưng sao nghe quen quen…

Khi Tô Minh Kiệt nghe ra thì đã gần lên đến đỉnh núi, nhưng không thể nhớ ra là tiếng gì, đến khi thật sự đi đến nơi đám người đang tụ tập, hắn ta chợt khựng lại——sắc mặt đột nhiên biến đổi…

Tiếng đó——

Chính là….. giọng của hắn ta?!

Bình Luận (0)
Comment