Chuyện gì thế này——
Lúc này, Tô Minh Kiệt thật sự không còn thời gian để nghĩ nhiều, chỉ thấy phía trước có người phát hiện ra bóng dáng của hắn ta, rồi không chỉ người đó, mà như thể bị lây nhiễm, ánh mắt của những người xung quanh cũng lần lượt quay sang nhìn hắn ta…
Mà ngay phía trước, không chỉ có Phú Thái Ninh và mấy người khác đang bị cảnh sát mặc thường phục áp giải, mà còn dựng mấy cái giá đỡ——
Trên những giá đỡ đó, gắn điện thoại đang phát lại đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa hắn ta và Phú Thái Ninh tối qua, từ mọi góc độ…
Tô Minh Kiệt lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm.
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó…
Không biết là bị cái gì kích động, Phú Thái Ninh dù đang bị cảnh sát giữ chặt vẫn cố gắng nhổ nước bọt vào hắn ta, rồi mắng chửi bằng những lời lẽ tục tĩu, nói rằng hắn đã khổ sở như vậy thì Tô Minh Kiệt cũng đừng hòng sống yên ổn——
“Nhà mày ban đầu còn định bán con gái cho tao cơ mà! Giờ lại định bám lấy Tô Lạc Duyệt hả?!”
“Tiếc là người ta chẳng thèm đoái hoài đến mày!”
“Tô Minh Kiệt, cái đồ hèn hạ nhà mày không nhớ à, năm đó ba mày làm ăn thất bại, nợ tao một đống tiền, định mang Tô Lạc Duyệt sang cho tao để gán nợ, mày còn theo ba mày mang người đến đây cơ mà!”
“Không lẽ mày quên hết rồi hả?!”
“Đ*t! Ông đây đúng là mắt mù mới đi tin cái thằng ngu như mày bày kế! Đ*t, đ*t!”
Cuối cùng vì chửi bậy quá nhiều nên Phú Thái Ninh bị cảnh sát “tắt mic” bằng tay.
Cũng coi như bị bắt quả tang, đến cơ hội cãi lại cũng không có.
Sau đó, khi thấy những bằng chứng cho thấy Tô Minh Kiệt hai mặt, Phú Thái Ninh càng thêm tức đến mức phát điên, không buồn biện hộ gì nữa.
Giờ thì lại bị bịt miệng không nói được, hắn đột nhiên cảm thấy hối hận khôn cùng, như thể bản thân bị quỷ ám, chỉ một lòng muốn chiếm ngọn núi đó một cách dễ dàng, tiếp tục sống cuộc sống ngồi mát ăn bát vàng, kết quả lại thành ra như thế này…
Tất cả là lỗi tại cái tên Tô Minh Kiệt chết tiệt kia! Chính hắn ta dụ dỗ, xúi giục hắn!
Phú Thái Ninh nhìn Tô Minh Kiệt với ánh mắt đầy căm hận, như thể muốn cùng hắn ta “cá chết lưới rách”.
Bị ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Phú Thái Ninh nhìn đến, Tô Minh Kiệt lập tức rùng mình, mồ hôi lạnh túa ra khắp người——Người khác có thể không biết, chứ hắn ta thì rõ, Phú Thái Ninh không phải hạng nhân từ nương tay gì!
Trong cơn hoảng loạn, hắn ta vô thức liếc nhìn về phía Tô Lạc Duyệt——
Đúng vậy, Tô Lạc Duyệt cũng có mặt.
Còn có cả đạo diễn Hứa và một số người khác.
Không rõ họ đến từ lúc nào.
Tô Minh Kiệt biết mình tiêu rồi, nhưng giờ điều đó không còn quan trọng nữa, quan trọng là hắn ta không muốn cứ thế đứng im chịu trận, không thể biện minh gì cả. Hắn ta không cam tâm, cũng không chịu từ bỏ, nhất là trong tình cảnh đã chọc giận Phú Thái Ninh mà còn phải vào đồn cảnh sát cùng hắn!
Hắn ta không muốn vào đó, cũng không thể vào đó!
Tô Minh Kiệt định mở miệng cầu xin Tô Lạc Duyệt.
Nhưng vừa mới mở miệng, không biết từ đâu bay tới một cục đá, đập thẳng vào đầu hắn ta——
Tiếng nói của Tô Minh Kiệt lập tức biến thành tiếng rên đau, cơ hội vụt mất.
“Là ai! Là——”
Vừa mở miệng đã bị nghẹn lại.
Lúc này Tô Mình Kiệt mới phát hiện ra, ánh mắt mọi người nhìn hắn ta khiến hắn ta chỉ muốn chui xuống đất trốn.
Phía bên kia, Thẩm Sơ đưa tay giấu ra sau lưng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm Sóc và mấy người khác đang nhìn cậu, khụ, có rõ ràng đến vậy không? Cậu đã cẩn thận lắm rồi mà…
Vừa nghĩ đến đây, bàn tay đang giấu sau lưng lại bị ai đó nhét vào một vật gì đó.
Thẩm Sơ lấy ra xem, thì ra là một cục đá còn to hơn cục vừa ném!
Ai đưa cho cậu vậy?
……
Không thể ném tiếp được nữa, nhưng Tô Minh Kiệt cũng đã đủ mất mặt, ê chề rồi.
Chắc chắn hắn ta chưa từng nghĩ rằng mọi chuyện lại đi đến bước đường này, nhưng dù có hối hận như thế nào thì cũng đã quá muộn…
Sau đó, mọi việc được xử lý theo quy trình, có quá nhiều bằng chứng rõ ràng, nên các bước tiến hành cũng thuận lợi và nhanh chóng. Chỉ là đối tượng quay được chứng cứ… ngoài Giản Hành ra, chẳng tìm được người lớn nào cả!
Đặc biệt là trong số đó còn có ba gương mặt rất quen thuộc…
Lần này Tiểu Cánh lại đi theo làm nhiệm vụ, gặp lại Thẩm Sơ, Tạ Thời Minh, và Tề Nguyên Tư, thật sự không biết nên nói gì nữa. Mà lần này không chỉ có bọn họ mà còn xuất hiện thêm bốn đứa trẻ vị thành niên nữa…
Cái gì mà mua một tặng một, lần này còn dư ra một đứa luôn!
Cảnh sát bên cạnh khẽ ho một tiếng, ra hiệu bằng cằm bảo anh ta nhìn về phía Triệu Hân Du, giọng điệu từng trải và như đã quá quen thuộc: “Cũng không dư đâu, bên này vốn có một ‘khách quen’ mà.”
Tiểu Cánh: “……”
Đây là cái nhà gì thế này.
Chơi kiểu “quần chúng nhân dân” mà còn ngày càng quy mô hoá là sao…
……
Không chỉ cảnh sát mai phục không biết nói gì, ngay cả Tô Lạc Duyệt cũng thấy cạn lời.
Bà không hiểu nổi, mới chỉ qua một đêm thôi, mà mấy đứa nhỏ này sáng sớm hôm sau đã làm ra chuyện to thế này! Khi bà bị gọi đến, cậu con trai út của bà đang nắm cổ tay Minh Minh cho ai đó xem cái gì đó.
Xem xong, người kia lập tức sa sầm mặt, nổi trận lôi đình.
Tô Lạc Duyệt cũng ngay lập tức nhận ra Phú Thái Ninh.
Lúc trước bà khó khăn lắm mới trốn thoát được, nếu không phải may mắn gặp được Thẩm Minh Châu, e rằng đã bị bắt lại rồi…
Tô Lạc Duyệt không muốn nhớ về quá khứ, càng không muốn bám víu vào nó.
Nhưng bà cũng không thể phủ nhận——từ nhỏ vì là con gái nên không được coi trọng, bà nội trọng nam khinh nữ, mẹ chịu không nổi nên ly hôn, ba thì tái hôn, sinh được con trai thì càng không thích bà…
Cứ như thể con gái thì vô dụng lắm vậy.
Điều đó khiến Tô Lạc Duyệt từ nhỏ đã hiếu thắng, muốn chứng minh dù là con gái, bà cũng có thể làm rất tốt, dù là học hành hay bất cứ điều gì, bà đều không thua kém ai, cũng muốn tự bảo vệ bản thân.
Nhưng khi chưa đủ tuổi để tự làm chủ, rốt cuộc vẫn không thoát nổi sự “giam cầm” của phụ quyền…
May mà khi đó bà gặp được Thẩm Minh Châu.
Cũng may bà “trốn thoát" được, cắt đứt hoàn toàn với cái gia đình đó!