“Nhưng gần đây có tra ra được, em trai ruột của Hạng Tinh Nguyệt – Hạng Tinh Hà, hình như lúc trước đã ra nước ngoài.”
“Chẳng trách trước đó vẫn không tra ra được tin tức gì, sau này phải bảo người mở rộng phạm vi tìm kiếm hết lần này đến lần khác, mới có thể tra ra được chút manh mối… nhưng khi lần ra được tin Hạng Tinh Hà ra nước ngoài thì lại đứt gánh giữa đường.”
“Nhưng… nghĩ lại thì, tìm được Hạng Tinh Hà chỉ là chuyện sớm muộn.”
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Minh Châu cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Thật ra những thông tin kiểu này, chỉ cần lần theo đầu mối thì sớm muộn cũng có thể tìm ra được.
Có thể sẽ tốn chút công sức, nhưng dù đầu mối có bị đứt gãy, cuối cùng cũng sẽ lần ra, không đến nỗi mất quá nhiều thời gian.
Huống chi lần này còn là tìm người cụ thể tên là Hạng Tinh Hà.
Nhưng lần này, tìm kiếm lại cực kỳ vất vả.
Giống như có ai đó cố tình giấu đi đầu mối vậy.
May là cuối cùng cũng tìm ra được tin tức.
Chỉ là tin tức này đối với họ thì cũng không biết nên nói là tốt hay xấu, tóm lại là cảm xúc trong lòng lẫn lộn.
Đặc biệt với Tô Lạc Duyệt, Thẩm Sơ là do chính tay bà chăm sóc suốt thời gian qua, nghĩ đến việc có thể phải chia xa, làm sao mà có thể bình tĩnh và dễ dàng chấp nhận được? Bà thật sự không muốn chấp nhận điều đó.
“Anh nói xem, liệu cậu ruột của bé cưng có để bé cưng ở lại với chúng ta không?”
Tô Lạc Duyệt nghĩ đến là đã thấy hoang mang: “Dù sao đi nữa, chắc chắn bé cưng cũng luyến tiếc chúng ta mà, đúng không?”
“Chỉ cần bé cưng không muốn rời đi, cho dù có tìm được Hạng Tinh Hà thì—
“Nhưng họ mới là người thân có quan hệ huyết thống.”
Thẩm Minh Châu lại thở dài lần nữa: “Dù nói thế nào, chúng ta cũng không có đủ tư cách để ngăn cản...”
“Đừng nghĩ nhiều nữa, cứ chờ tìm được người rồi hãy tính tiếp.”
“Em cũng biết mà, Sơ Sơ là một đứa bé lanh lợi, luôn có suy nghĩ riêng của mình, đến lúc đó cứ xem Sơ Sơ chọn thế nào thôi.”
“Chúng ta chỉ có thể tôn trọng.”
Nói đến mức này, Tô Lạc Duyệt cũng chỉ có thể tự mình trấn tĩnh lại.
Bà sao có thể không hiểu lời Thẩm Minh Châu nói là đúng.
Chỉ là bà cần thời gian để chấp nhận, cũng cần chuẩn bị tâm lý từ sớm.
Tuy trong lòng Tô Lạc Duyệt luôn hy vọng – cả nhà họ sẽ mãi như hiện tại, không có bất cứ thay đổi nào, nhưng bà không thể ngăn cản bé cưng nhận lại người thân ruột thịt của mình, nếu không sau này bà còn mặt mũi nào đối diện với Sơ Sơ?
Vậy nên, chỉ còn biết cầu mong mọi chuyện sẽ thuận theo ý bà.
“Chuyện này, đừng nói cho mấy đứa nhỏ biết vội.” – Tô Lạc Duyệt khẽ nói.
Hiện tại bọn trẻ ở chung với nhau không tệ, bà không muốn làm lộ tin tức này quá sớm. Dù việc chia ly là chuyện sớm muộn, nhưng ít nhất hiện giờ hãy để tụi nhỏ được vô tư vô lo một chút.
“Anh biết rồi, yên tâm đi.”
…
Cuộc trò chuyện giữa Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, Thẩm Sơ và Thẩm Sóc bọn họ đều không hề hay biết.
Lợi dụng thời gian nghỉ, mấy đứa nhỏ vừa có cơ hội trải nghiệm đóng phim, lại còn giải quyết được “vấn đề tiềm ẩn” của bộ phim, hai ngày này trôi qua phải nói là “quá đỗi tuyệt vời”, đến nỗi có cảm giác như không phải chỉ là hai ngày – vì mọi thứ diễn ra quá đỗi trọn vẹn.
Nhưng dù có tuyệt vời và trọn vẹn đến đâu, thì rồi cũng phải kết thúc.
Nhất là bọn họ còn phải đi học.
Tuy nhiên, vì lần leo núi trước đó không hoàn thành nhiệm vụ của ông Triệu, nên ông cụ bảo, đợi về rồi sẽ gọi mấy đứa nhóc đến học bù, tiện thể trong thời gian này tranh thủ hoàn thành luôn mấy bài tập đã giao trước đó!
Thật chẳng chừa chút “tình cảm” nào cả.
Hơn nữa ông cụ còn cho thêm cả thông tin liên lạc, nói là để có thể thúc ép họ mọi lúc.
Nhóc mập là người đầu tiên bị “kết bạn”.
Đồng hồ thông minh thì sao? Vẫn kết bạn được như thường!
Không chỉ có Triệu Đức Sinh, mà cả Triệu Hân Du và Giản Hành cũng đều kết bạn với bọn họ.
Dù sao cũng có thể xem là tình cảm “cách mạng”.
“Anh hẹn với chị Duyệt rồi, đợi quay phim xong sẽ đến nhà em chơi.”
Giản Hành vừa nói, vừa nhéo má Thẩm Sơ: “Đến lúc đó anh sẽ mua váy cho em mặc.”
Thẩm Sơ tức đến mức nắm tay Giản Hành định cắn, trong lúc giằng co thì nhóc mập móc ngón tay vào cái vòng tay mảnh kia, làm Giản Hành sợ tới mức vội vàng nhấc cổ tay lên, tay kia còn giữ lấy bàn tay béo múp của Thẩm Sơ nói—
“Đừng có làm hỏng đấy.”
“Cái này là gì thế?”
Thẩm Sơ thò đầu lại gần, vốn dĩ đã tò mò về thẻ bài nhỏ trên sợi dây chuyền đó từ lâu, trên đó còn có chữ nữa.
Giờ mới nhìn rõ, hóa ra chỉ là một chữ X.
Nhóc mập thầm nghĩ: Anh Giản Hành tự luyến ghê.
Xem xong liền đẩy tay ra—
Được rồi, tránh ra đi.
Đúng kiểu “mặc quần vào là đi liền”.
Khiến Giản Hành lại đuổi theo nhéo mặt cậu mấy cái.
…
Thẩm Sơ và mấy đứa nhỏ khác phải trở về đi học, còn Tô Lạc Duyệt thì phải ở lại để tiếp tục quay phim, nên không thể về cùng.
Nhưng tính toán một chút thì, vài hôm nữa là sinh nhật của Thẩm Dật và Thẩm Tùy, nên bà có thể xin nghỉ hai ngày để về nhà.
Sinh nhật của Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh thực ra chỉ cách sinh nhật của Thẩm Dật và Thẩm Tùy vài tháng, nên sau sinh nhật của Thẩm Dật và Thẩm Tùy, chỉ cần thêm vài tháng nữa là tới lượt họ.
Còn sinh nhật của Thẩm Sóc thì rơi vào mùa đông, cũng chỉ cách nhau vài tháng.
Cho nên nửa cuối năm của nhà họ Thẩm, có thể nói là hết lễ là lại tới sinh nhật, lúc nào cũng náo nhiệt tưng bừng.
Nhưng sinh nhật càng nhiều, thì việc tổ chức, chuẩn bị quà tặng cũng phải suy nghĩ kỹ càng, nhất là sinh nhật của Thẩm Dật và Thẩm Tùy ngay sau Tết Trung thu, không thể để bầu không khí tụt dốc được.
Huống chi, trước Tết Trung thu còn có bao nhiêu việc cần chuẩn bị.
Ví dụ như… mẫu giáo có biểu diễn văn nghệ!
——《 Thỏ ngoan ngoãn, Hằng Nga bay lên cung trăng》
Đây là tiết mục mà lớp Hoa Hướng Dương 1 sẽ biểu diễn. Trước tiên thì đúng là chuyện Hằng Nga bay lên cung trăng có liên quan đến Tết Trung thu, nhưng “thỏ ngoan ngoãn” và “Hằng Nga bay lên cung trăng” thì liên quan gì đến nhau?
Tuy Hằng Nga đúng là có nuôi một chú thỏ, nhưng lớp Hoa Hướng Dương 1 có thể có tận hai con!