Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 94

“Tạ Tuấn Trạch, chẳng lẽ cậu tưởng chuyện lần trước không ai làm gì được cậu thật à?

“Cậu không nhận ra mình sai ở đâu sao?”

Lại một lần nữa, Tạ Tuấn Trạch cảm nhận được sự nhục nhã không chốn dung thân từ Thẩm Sơ.

Đồng thời, cậu ta càng thêm thẹn quá hoá giận, ghen ghét trào dâng trong lòng.

Dựa vào cái gì Thẩm Sơ cũng không phải là con ruột của nhà họ Thẩm, mà lại có thể sống kiêu ngạo, tùy ý như vậy?!

Tạ Tuấn Trạch nhận ra, so với Tạ Thời Minh, cậu ta dần dần càng ghét Thẩm Sơ hơn, thậm chí còn không thể chịu nổi việc Thẩm Sơ sống cuộc sống như hiện tại. Rõ ràng hoàn cảnh của hai người họ có nhiều chỗ giống nhau, vậy tại sao Thẩm Sơ lại sống tốt hơn cậu ta?!

Dựa vào cái gì chứ?!

Thẩm Sơ đối mắt với Tạ Tuấn Trạch, liền biết cậu ta không nghe lọt tai.

Sao trước kia cậu không biết Tạ Tuấn Trạch lại là người như thế này?!

Chẳng lẽ từ nhỏ Tạ Tuấn Trạch đã lệch lạc từ gốc rễ rồi?

Nếu vậy thì thật chẳng còn gì để nói nữa.

Thẩm Sơ nghĩ có nói tiếp cũng chỉ vô ích, nên quay người muốn rời đi.

Nhưng vừa đi được vài bước, cậu liền cảm thấy sau lưng có động tĩnh.

Chưa kịp quay đầu lại nhìn, liền có người từ bên cạnh bất ngờ lao đến kéo cậu một cái——

Ngay sau đó là tiếng hét thảm đột ngột vang lên của Tạ Tuấn Trạch trong mấy giây hỗn loạn…

Lúc Thẩm Sơ đi đến là đang đứng ở rìa một con dốc nhỏ, và khi cậu quay đầu theo tiếng hét, thì Tạ Tuấn Trạch đã lăn xuống dốc, ôm tay mình gào khóc không ngừng vì đau đớn.

Tạ Thời Minh đứng bên cạnh cậu, từ lúc lao đến đã luôn nhìn chằm chằm xuống dưới con dốc, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ.

Thẩm Sơ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Tạ Thời Minh vẫn đang nắm chặt tay cậu.

Vậy nên vừa nãy... là có người định đẩy cậu sao?

---

“Í... o... í... o…"

Xe cứu thương đến, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh cùng nhau đến bệnh viện.

Khi họ đến nơi, quản gia Chu và Chúc Phương Trân cũng đã có mặt. Họ là những người đến sớm nhất.

Tạ Tuấn Trạch bị ngã từ dốc xuống, cánh tay gãy xương, còn có thêm vài chỗ bị trầy xước, trông thật sự rất thảm.

Vì vậy, ngay khi đến bệnh viện, sắc mặt của Chúc Phương Trân lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Bà ta thương con mình nhất, thậm chí gần như là nuông chiều, làm sao có thể chịu đựng được việc con mình bị tổn thương dù chỉ là một chút. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, thì Tạ Thời Minh đã lên tiếng——

“Là cậu ta định đẩy bé cưng từ phía sau trước.”

Tạ Thời Minh mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào Chúc Phương Trân: “Không chỉ tôi thấy, còn có rất nhiều người cũng nhìn thấy.”

“Nếu bà không tin, có thể gọi người khác đến hỏi thử.”

“Còn nữa, cậu ta lấy trộm khối rubik của tôi, nên bé cưng mới qua đó nói chuyện phải trái.”

Trong mắt Tạ Thời Minh là một loại cảm xúc không thể diễn tả được bằng lời, khiến sắc mặt của Chúc Phương Trân lúc đỏ lúc trắng, mọi lời định nói đều nghẹn lại trong cổ, không thốt ra được lấy một câu.

Quản gia Chu sa sầm nét mặt, đẩy hai đứa nhỏ ra sau lưng mình.

“Cô Chúc Phương Trân, có vẻ sau chuyện lần trước, cô về nhà cũng chẳng dạy dỗ lại con mình đàng hoàng nhỉ?”

“Nếu chỉ định làm màu trước mặt chúng tôi, thì thực sự không cần thiết.”

“Còn nữa, nhà họ Thẩm tuy giàu có, nhưng đồ đạc trong nhà chủ nhân, cũng không phải để người ta tự tiện lấy dùng, cô nói có đúng không?”

Những lời này rất không khách khí, gần như là đang chỉ thẳng vào mặt nói hai mẹ con họ có phẩm hạnh tồi tệ, đứa hạnh có vấn đề.

Chúc Phương Trân mặt mày khó coi, há miệng: “Chuyện này… nhưng mà…”

“Nhưng mà hiện giờ người bị thương là con tôi, cũng không thể đẩy con tôi đến mức này được ——”

“Không phải tôi đẩy.”

Tạ Thời Minh lạnh mặt: “Muốn trách thì chỉ có thể trách cậu ta tự mình gây họa.”

Lời này khiến Chúc Phương Trân trợn tròn mắt.

Bà ta nhìn chằm chằm Tạ Thời Minh, nghiến răng nghiến lợi, một cơn hận ý bốc lên trong lòng!

Tên tiểu quỷ này, từ đầu đã không ưa gì bà ta! Giờ thì càng quá đáng —— tưởng rằng mình trở thành con nhà giàu thì có thể giẫm bà ta dưới chân sao?! Dựa vào cái gì mà nó dám nói thế!

Nhưng chưa đợi bà ta lên tiếng, quản gia Chu đã lạnh lùng tiếp lời——

“Tiền viện phí của con cô, nhà họ Thẩm sẽ thanh toán giúp, nhưng những chuyện khác, e là nhà họ Thẩm không thể nuôi nổi hai vị ‘đại phật’ nữa.”

“Cái… cái gì?”

Chúc Phương Trân có dự cảm xấu: “Ý ông là… là sao?”

“Ý là, nhà họ Thẩm đối với hai người, đã là tận tình tận nghĩa rồi.”

Quản gia Chu không để Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh ở lại lâu, nói xong liền dẫn hai đứa nhỏ rời đi.

Sau khi họ rời đi, Chúc Phương Trân càng nghĩ càng bất an.

Chắc chắn là đợi mẹ con bà ta trở về, họ sẽ xử lý mẹ con bà ta! Có khi còn bị đuổi ra khỏi nhà cũng nên?!

Lúc này, Tạ Tuấn Trạch đã được băng bó xong, đang nằm trong phòng bệnh.

Chúc Phương Trân hấp tấp chạy vào, nắm chặt tay con hỏi nhỏ——

“Tiểu Trạch, nói thật với mẹ đi, vừa nãy còn có phải muốn đẩy Thẩm Sơ không? Có phải Tạ Thời Minh không hề đẩy con không? Vậy con ngã xuống dốc như thế nào? Con thực sự là người có lỗi sao?!”

Tạ Tuấn Trạch khẽ co người lại: “Mẹ… đau quá…”

“Con nói cho mẹ biết trước đi! Nói thật với mẹ nào!”

Nhưng thực ra, chỉ cần nhìn phản ứng của Tạ Tuấn Trạch, Chúc Phương Trân đã hiểu rõ.

Bà ta còn không hiểu con mình sao? Phản ứng như vậy chính là đang lảng tránh, đang chột dạ!

Vậy tức là…

Những gì Tạ Thời Minh nói đều là sự thật!

“Sao con lại thiếu kiên nhẫn như vậy hả!”

Xong rồi, lần này xong rồi.

Lỗi là do họ, giờ lại không thể lấp l**m, nếu đối phương muốn như thế nào thì chẳng phải bọn họ không thể từ chối sao?!

Chúc Phương Trân vừa giận vừa lo, lại không nỡ trách mắng Tạ Tuấn Trạch, trong lòng đột nhiên cảm thấy hối hận. Lúc trước chạy đến nhà họ Thẩm, lấy Tạ Thời Minh làm cái cớ, chi bằng khi đó cứ yêu cầu một khoản tiền lớn rồi rời đi, việc gì phải ở lại để chịu khổ như bây giờ!

Bình Luận (0)
Comment