Nhóc mập ngoan ngoãn gật đầu “ừ ừ”, vẫy tay nhỏ tiễn Tạ Thời Minh đi lấy nước, rồi tiếp tục ngồi chơi với mấy chú chim nhỏ dưới đất. Ở đây có rất nhiều chim không sợ người, dù khoảng cách rất gần nhưng chúng vẫn không bay đi.
Chúng chỉ nhảy nhót tưng tưng qua lại trên con đường phủ đầy lá phong, chẳng rõ đang mổ thứ gì.
“Cậu ơi, tối nay cậu có về không?”
“Chiều nay bọn cháu hoạt động xong rồi, có thể về nhà luôn. Cậu có tới đón cháu và anh không?”
Giọng Hạng Tinh Hà truyền từ đồng hồ thông minh ra có hơi méo mó, nhưng vẫn nghe rõ. Hắn ta có phần áy náy, nói rằng hiện tại vẫn còn bận, có lẽ không thể đến đón hai anh em, nhưng nếu xong việc sớm thì hắn ta sẽ đến nhà cũ chơi với cậu bé.
“Ồ, vậy cũng được ạ, cháu sẽ đợi cậu.”
Thẩm Sơ vừa nói vừa rượt theo một chú chim nhỏ.
Thật ra cậu không bắt buộc cậu mình phải ở lại nhà cũ. Dù như thế sẽ tiện hơn một chút, nhưng suy cho cùng, giữa Hạng Tinh Hà và nhà họ Thẩm cũng chẳng có quan hệ gì, thậm chí còn ở vị trí đối lập trong việc giành quyền nuôi dưỡng, cho nên cậu không muốn làm Hạng Tinh Hà khó xử.
Dù Thẩm Sơ đã sớm quyết định xong lựa chọn của mình, nhưng trong lòng vẫn có quá nhiều luyến tiếc và nỗi buồn, vì thế cậu vẫn chưa nói ra.
Cậu luôn nghĩ, hay chờ thêm chút nữa, chờ đến lúc cuối cùng rồi hãy nói.
Chứ bây giờ để cậu nói ra, thật sự là không thể nào mở miệng nổi.
Vả lại, cậu còn có nhiều chuyện phải lo nghĩ…
“Wow, cái cậu đang cầm là gì vậy? Là rubik à?”
“Còn có loại rubik như thế này sao?”
“Cho tớ xem thử được không!”
“Tớ cũng muốn chơi…”
“Đều là gỗ nè…”
…
Thẩm Sơ thề là cậu chỉ vô thức liếc mắt sang một cái, thì thấy trong tay Tạ Tuấn Trạch là một khối rubik—
Nhìn quen cực kỳ, chính là khối rubik mà lần trước khi thu dọn đồ đạc Tạ Thời Minh không tìm được!
Cũng chính là khối rubik mà Tạ Thời Minh đã tự tay ghép tại tiệm.
— Được làm từ phần gỗ chủ tiệm làm xong còn thừa, hơn nữa vì để có thể xoay chơi được, nên sáu mặt còn được chạm khắc hoa văn và kiểu dáng khác nhau. Có thể nói là độc nhất vô nhị, không hề có cái thứ hai.
Khối rubik trong tay Tạ Tuấn Trạch lúc này, rõ ràng là khối rubik mà lúc trước Tạ Thời Minh không tìm được…
Hoa văn và kiểu dáng hoàn toàn trùng khớp.
Thẩm Sơ chỉ cần liếc qua là đã có thể chắc chắn và xác định.
Đúng là giỏi thật đấy…
Hóa ra lần trước Tạ Tuấn Trạch không chỉ làm đứt dây đàn guitar của Thẩm Dật, mà còn lấy cả khối rubik bằng gỗ của Tạ Thời Minh?
Vậy thì những lúc bọn họ không để ý, liệu cậu ta còn lén làm ra những chuyện gì nữa?!
Trong khoảnh khắc ấy, lửa giận của Thẩm Sơ bùng lên dữ dội.
Lần trước Chúc Phương Trân diễn trò, ra tay đánh Tạ Tuấn Trạch rất mạnh, cộng thêm việc Tạ Tuấn Trạch bị cậu hù dọa đến mức khóc lóc thảm thiết, thôi thì cũng cho qua. Nhưng lần này thì sao? Đồ cậu ta cầm là của ai? Vậy mà còn có mặt mũi nói là của mình?!
Thẩm Sơ không kịp nói chuyện với Hạng Tinh Hà, nổi giận đùng đùng chạy tới.
Sau đó, cậu giật phắt khối rubik trong tay Tạ Tuấn Trạch—
“Tạ Tuấn Trạch, cậu lấy đồ của người khác thì ít nhất cũng phải nói một tiếng chứ!”
“Đạo lý đó cậu không hiểu sao?!”
Biến cố này khiến Tạ Tuấn Trạch và mấy đứa trẻ xung quanh đều sững lại, sau đó mới phản ứng kịp, trên mặt mỗi người hiện ra một biểu cảm khác nhau. Đặc biệt là Tạ Tuấn Trạch, từ khi Thẩm Sơ xuất hiện, biểu cảm trên mặt cậu ta hoàn toàn không thể gọi là dễ coi.
Là cái kiểu bối rối và ngượng ngùng khi bị phát hiện.
Nhưng nhiều hơn lại là phẫn nộ và xấu hổ…
Vì Thẩm Sơ đột nhiên xông đến, lại còn nói mấy câu đó, khiến đám trẻ xung quanh nhìn cậu ta bằng ánh mắt nghi ngờ và dò xét.
Điều này khiến Tạ Tuấn Trạch hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.
Cậu ta theo bản năng lên tiếng phủ nhận—
“Cậu có bằng chứng gì mà nói rằng tôi lấy đồ của người khác? Cậu có thể chứng minh cái này không phải của tôi sao?”
Thẩm Sơ suýt nữa tức đến bật cười.
Gì cơ, lần trước dạy dỗ còn chưa đủ à?
Xem ra dù muốn giữ thể diện cho loại người này, cũng thật sự uổng phí! Không cần khách sáo thêm với Tạ Tuấn Trạch nữa—
“Cho dù tôi không có bằng chứng gì, nhưng đồ này là của anh tôi, là của Tạ Thời Minh. Cậu và mẹ cậu ăn của chúng tôi, ở nhà chúng tôi, làm việc trong nhà chúng tôi. Cậu biết khối rubik bằng gỗ này đáng giá bao nhiêu tiền không?”
“Là mẹ cậu mua cho cậu à? Hay là cậu tự bỏ tiền ra mua? Mua ở đâu? Cậu nói thử xem?!”
“Lần trước cậu lén làm đứt dây đàn guitar của anh hai tôi, bọn tôi cũng không truy cứu nhiều. Vậy mà cậu không nghĩ đến việc lén lút trả lại rubik, lại còn ngang nhiên mang ra khoe khoang với người khác?!”
“Tạ Tuấn Trạch, cậu lấy đồ của người khác mà lại nhận là của mình, thật là không biết xấu hổ!”
Một tràng dài dồn dập này khiến Tạ Tuấn Trạch á khẩu, không nói nên lời, sắc mặt cũng ngày càng khó coi.
Cậu ta đỏ mặt đứng tại chỗ, mấy đứa trẻ xung quanh nhìn nhau rồi lại nhìn cậu ta, ai nấy đều lảng đi ngay.
Rõ ràng là không muốn chơi cùng cậu ta nữa.
Dù sao bọn họ cũng bị hấp dẫn bởi khối rubik kia, kết quả là khối rubik đó lại không phải của cậu ta.
Hơn nữa, từ đầu tới cuối cậu ta không hề thừa nhận.
Bọn trẻ đâu có ngốc, chẳng ai muốn chơi cùng với loại người như vậy.
Sau khi những đứa trẻ khác rời đi, thấy Tạ Tuấn Trạch như vậy, Thẩm Sơ hừ một tiếng, cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa, liền xoay người bỏ đi. Ai ngờ lại nghe Tạ Tuấn Trạch nghiến răng nói—
“Thẩm Sơ, cậu chẳng phải cũng vậy sao? Cậu cũng là kẻ ăn nhờ ở đậu, dựa vào đâu mà nói tôi?!”
Thẩm Sơ cảm thấy thật nực cười: “Đây là chuyện cần ‘dựa vào đâu’ à?!”
“Là do cậu làm chuyện như thế mà còn không chịu thừa nhận, không tự kiểm điểm bản thân, lại còn quay sang đổ lỗi cho tôi?!”
“Hai chuyện này có liên quan gì sao? Ít nhất tôi không lấy đồ của người khác rồi không chịu thừa nhận nhé? Nếu vừa rồi cậu chịu xin lỗi, thì coi như xong. Vậy mà cậu còn dám mở miệng nói dối, xin hỏi tôi còn lý do gì để dung túng cho cậu?!”