Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 92

Tạ Thời Minh bước lại gần, tự nhiên nhận “công việc” trên tay nhóc mập, chủ động giúp cậu nhóc sắp xếp lại quần áo.

“Nói với quản gia Chu một vài chuyện.”

“Hử? Nói gì vậy?”

Tạ Thời Minh hơi do dự.

Hơn nữa có chút không biết nên mở miệng như thế nào.

Thẩm Sơ cảm nhận được điều đó, liền quay đầu lại dùng ánh mắt “ép hỏi” —

Nói đi nói đi! Có chuyện gì mà không thể nói chứ!

“Nếu tất cả chúng ta đều chuyển về nhà cũ sống, thì nhà phụ sẽ để trống. Những người còn lại bên này chắc cũng sẽ dọn vào nhà chính.”

“Ừ đúng rồi, thì sao?”

“Hy vọng là không có chuyện gì xảy ra.”

Nhất là sau khi hắn thấy ánh mắt của Tạ Tuấn Trạch.

Còn Chúc Phương Trân… Trước đây Tạ Văn Dũng đối xử với hắn và Tạ Văn Sơn như thế nào, phần lớn đều không thể thiếu sự xúi giục và thúc ép của bà ta.

Thậm chí, rất nhiều lúc Chúc Phương Trân là “chủ mưu”.

Còn một vài chuyện, hắn không tiện nói thẳng ra, chỉ có thể phòng ngừa từ trước.

Thẩm Sơ chờ mãi, thấy Tạ Thời Minh vẫn không nói gì thêm.

Cậu nghiêng đầu nhỏ: “Hả?”

“Ừ.”

“Ừ?”

“Hả.”

Tạ Thời Minh còn gật gật đầu.

Thẩm Sơ: “……”

“Vậy là hết rồi hả?!”

Tạ Thời Minh đưa tay xoa đầu nhỏ của Thẩm Sơ: “Chúng ta thu dọn đồ đi.”

“Trước tiên lấy hết mấy cục “c*t dê con" trong vali của em ra, gấp lại từ đầu—”

Thẩm Sơ còn định truy hỏi tiếp, nhưng vừa nghe tới đây thì lập tức thẹn quá hóa giận, tức đến mức nhào tới bóp cổ Tạ Thời Minh —

“Đó không phải là c*t dê con!”

“Anh mới là c*t dê con! C*t, c*t, c*t thúi!”

---

Sau khi chuyển về nhà cũ, cuộc sống vẫn như thường lệ.

Hơn nữa vào cuối mùa thu thời tiết mát mẻ, là thời điểm thích hợp nhất để ngắm hoa cúc, ngắm lá phong, ngắm lá rụng~~

Thế nên sau Tết Trung Thu, trường mẫu giáo Nam Hoành lại bắt đầu tổ chức du thu, dự định đưa các bé đến Công viên Lá Phong dạo chơi.

Núi ở đó không cao, được trồng rất nhiều cây phong. Mỗi khi thu về, lá phong đỏ, cam, vàng trải đầy lối đi, màu sắc chuyển dần một cách rực rỡ. Những nơi thấp hơn còn có cả hoa cúc và các loài cây theo mùa khác.

Nói chung, cứ đến mùa thu là Công viên Lá Phong lại trở thành điểm du lịch nổi tiếng của thành phố B, rất đáng để ghé thăm.

Vì thế, nhà trường còn phát đồng phục thu cho các bé.

Bộ đồng phục màu cam, kèm chiếc mũ vịt con màu vàng. Khi Thẩm Sơ mặc vào, trông chẳng khác nào một trái quýt to hình bầu dục.

Tất nhiên, bản thân cậu thấy mình cùng lắm cũng chỉ là một trái quýt bẹp nhỏ thôi.

Không đến mức tròn vo như vậy đâu.

Do ngọn núi trong công viên Lá Phong không cao, nên sau khi xe đưa các bé “vịt con màu cam” đến cổng, thầy cô mỗi lớp liền cầm cờ nhỏ, dẫn các bé xếp hàng vào trong.

Dạo gần đây, chỉ cần có thời gian rảnh, Hạng Tinh Hà đều kiên trì đưa đón Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đi học, đôi khi còn đến nhà cũ chơi với Thẩm Sơ. Nhờ vậy mà quan hệ giữa Thẩm Sơ và Hạng Tinh Hà trở nên thân thiết một cách nhanh chóng.

Đến nỗi lúc đang đi dạo công viên thế này, Thẩm Sơ vẫn còn “buôn điện thoại” với hắn ta—

Cậu bé giơ chiếc đồng hồ thông minh lên, dùng camera có độ phân giải thấp ấy để cho Hạng Tinh Hà ngắm phong cảnh, thậm chí thấy con kiến bò qua cũng phải chun mông đuổi theo, cho hắn ta xem con kiến có mấy cái đầu mấy cái chân…

“Cậu ơi, kiến đang khiêng đồ ăn, hình như là vụn bánh quy!”

“Báo cáo! Ở đây có một con mèo con, vừa chạy qua, cháu thấy đó là một con mèo mập màu cam.”

“Cậu ơi, lá phong ở đây đẹp lắm, cái này màu cam, cái kia màu đỏ, đỏ ơi là đỏ, cháu phải tìm thêm một chiếc màu vàng nữa, rồi nhét hết vào ba lô nhỏ của anh trai.”

“Cậu đoán xem cái này là gì?”

“Hahaha, là lỗ mũi của anh trai đó!”

Thẩm Sơ líu lo suốt đường đi, còn ồn hơn cả chim trên cây.

Hạng Tinh Hà lại rất kiên nhẫn nghe, thậm chí còn đáp lại vài câu, chẳng hề tỏ ra khó chịu.

Thỉnh thoảng, hắn ta còn kể cho Thẩm Sơ nghe về công việc của mình, những nơi từng đi qua, đặc điểm phong tục tập quán, văn hóa con người, địa lý vật chất… cùng những loài động vật hiếm gặp.

Không chỉ Thẩm Sơ, mà cả Tạ Thời Minh cũng chăm chú lắng nghe.

Giờ đây, hai đứa nhỏ thích nhất là chờ Hạng Tinh Hà có thời gian đến nhà cũ, để kể chuyện cho chúng nghe.

Chỉ riêng những trải nghiệm của Hạng Tinh Hà trong suốt những năm qua cũng đủ khiến chúng chăm chú lắng nghe, tròn mắt kinh ngạc không thôi —

Như lần truy tìm thằn lằn đá trong vùng hoang mạc hoang vu, hay sinh tồn khắc nghiệt cùng loài rồng Úc ( thằn lằn râu). Trên tuyết nguyên thì sống cùng một gia đình gấu Bắc Cực để quan sát quá trình trưởng thành của gấu con.

Còn trong rừng nhiệt đới thì có những sinh vật lạ lùng và nhỏ bé, hay đàn voi cái già trên thảo nguyên đang truyền lại tri thức sinh thái cho thế hệ sau, trở thành những người giữ gìn kiến thức thiên nhiên, đầy huyền bí và vẫn còn nhiều điều chưa thể khám phá…

Mỗi lần nghe xong, Thẩm Sơ lại không khỏi nghĩ, thì ra thế giới bên ngoài lại phong phú đến vậy.

Cậu bé luôn cảm thấy cảnh tượng mà cậu mình đã nhìn thấy, có lẽ còn nhiều hơn cả số đoạn đường mà bản thân từng đi qua.

Trước đây, cậu chỉ biết quẩn quanh trong “mảnh đất nhỏ bé” của mình, nhưng khi mở rộng tầm nhìn, bước ra khỏi thế giới đó, mới hiểu được bên ngoài rộng lớn nhường nào, còn tư duy khi xưa của mình thì hạn hẹp biết bao.

Thế nên mấy ngày nay, Thẩm Sơ đầy ắp khát khao khám phá.

Thấy gì cũng muốn tìm hiểu, rồi chia sẻ với những người bên cạnh.

Lúc này, nhóm nhỏ lớp Hoa Hướng Dương 1 đã leo lên tới lưng chừng núi, cũng không tiếp tục leo lên nữa. Cô giáo Tiểu Hoa liền thông báo giải tán tại chỗ, cho các bé tự do hoạt động trong phạm vi nhất định, nhưng không được chạy quá xa.

Thẩm Sơ thấy hơi khát, lúc đến nước trong bình nước đã uống hết sạch.

Cậu định đi lấy nước, nhưng đang nói chuyện với Hạng Tinh Hà rất hăng say nên lại có chút do dự.

“Em ở đây đợi, anh đi lấy nước.”

Tạ Thời Minh chủ động nhận nhiệm vụ này.

Bình Luận (0)
Comment