Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 91

"Tôi không quan tâm mấy chuyện đó, tôi chỉ muốn biết dây đàn guitar của tôi vì sao lại bị đứt thôi.”

Thẩm Đật có chút bực bội, từ tiệc sinh nhật hôm qua tâm trạng đã không tốt rồi. 

Hôm nay lại gặp chuyện như vậy, lại đúng là món quà mà nhóc mập cùng A Minh tặng bị hỏng, khiến anh ta càng khó kiềm chế được cảm xúc. Anh ta chỉ muốn làm rõ mọi chuyện, rõ ràng quản gia Chu đã điều tra rõ ràng rồi, vậy mà hai người này còn muốn chối?

Điều này khiến Thẩm Dật cảm thấy có chút không hiểu được. 

Anh ta chỉ muốn sau khi làm rõ mọi chuyện, người kia thành thật xin lỗi anh ta một tiếng là được rồi, tại sao cứ phải quanh co mãi vậy?

“Thiếu gia Tiểu Dật, cậu định ép con trai tôi phải nhận tội sao?”

“Tôi đã bảo nó xin lỗi cậu rồi mà.”

Đối mặt với vẻ mặt đầy tủi thân “như bị ức h**p” của Chúc Phương Trân, Thẩm Dật không nhịn được mà trợn tròn mắt.

“Tôi…”

“Oa, đây là đang tra án sao?”

Lúc này Thẩm Sơ vỗ tay, bò xuống ghế sofa đi qua bên cạnh Thẩm Dật, còn chen chen vào người anh mình, ngẩng cái đầu nhỏ lên hỏi: “Anh hai, tra án không phải là chuyện của cảnh sát sao?”

“Em biết cách tra án đó nha!”

Nhóc mập giơ tay nhỏ lên: “Cảnh sát sẽ kiểm tra dấu vân tay, vân tay của mỗi người đều không giống nhau!”

“Còn nữa còn nữa, cảnh sát sẽ tra khảo, đưa từng người chúng ta đi thẩm vấn, ai nói dối sẽ bị bắt lại đúng không?”

“Vậy em có bị đưa đi thẩm vấn không? Nhưng em có bằng chứng ngoại phạm nha!”

Thẩm Dật ôm trán: “Em còn biết cả ‘bằng chứng ngoại phạm’ nữa à?”

“Biết chứ biết chứ! Em biết nhiều lắm!”

Nhóc mập chống nạnh, chỉ vào cây đàn guitar gỗ trên bàn trà: “Ai từng chạm vào cây đàn đó, chú cảnh sát đều có thể điều tra ra, ai nói dối cũng sẽ bị phát hiện—”

Chưa dứt lời, sắc mặt của Tạ Tuấn Trạch đã tái nhợt trông thấy.

Do còn nhỏ nên không chịu được dọa dẫm, chỉ mấy giây sau đã quay người ôm chặt chân mẹ mình mà khóc òa lên, la hét đừng để cảnh sát bắt cậu ta đi. Dù không nói gì thêm, nhưng ai làm đứt dây đàn thì đã quá rõ ràng rồi.

Sắc mặt của Chúc Phương Trân cũng đầy xấu hổ và khó coi.

Sau đó bà ta đột nhiên túm Tạ Tuấn Trạch lên, làm trò trước mặt mọi người bắt đầu đánh cậu ta—

“Mẹ đã bảo con đừng nói dối! Con còn dám nói dối nữa à!”

“Mau xin lỗi mấy vị thiếu gia đi!”

“Dù con sợ bị mắng cũng không được nói dối! Mấy vị thiếu gia đâu phải người xấu, sẽ không truy cứu … Mau! Nhanh xin lỗi đi, có nghe thấy không?!”

Vừa đánh vừa nói, cũng không biết là đang nói cho ai nghe.

Quản gia Chu thật sự cạn lời, làm như bọn họ là người xấu không bằng.

Làm hỏng đồ của người khác không những không chủ động xin lỗi mà còn định che giấu, dối trá lừa qua chuyện. Giờ che giấu không nổi thì Chúc Phương Trân lại ở đó làm bộ làm tịch, kẻ xướng người hoạ, thật sự khiến người ta ghê tởm.

Hơn nữa… cuối cùng Tạ Tuấn Trạch đúng là đã xin lỗi, nhưng ánh mắt đỏ hoe nhìn bọn họ—

Dù bên trong Thẩm Sơ là một người trưởng thành, nhưng bị nhìn như vậy cũng thấy rợn người… Đó là ánh mắt đầy ghen tị và thù hận, đặc biệt là đối với cậu và Tạ Thời Minh.

Trước kia Tạ Tuấn Trạch cũng như vậy sao?

Hồi trước còn làm “bạn” với cậu lâu như thế.

Thật không ngờ…

“Thà đừng gọi họ đến hỏi chuyện thì hơn.”

Sau khi họ đi rồi, Thẩm Dật không nhịn được mà bĩu môi, ban nãy anh ta vẫn nhịn không lên tiếng bảo dừng lại, đã làm bộ cho anh ta xem, thì cũng nên xem đến cuối cùng chứ, vậy mà giờ lại thấy thật vô nghĩa.

Anh ta chỉ muốn một lời xin lỗi, mà sao lại thành ra thế này.

Thẩm Sơ giơ cánh tay nhỏ lên xoa xoa đầu Thẩm Dật, làm tóc anh ta rối tung như tổ quạ, an ủi người theo phong cách cực kỳ hoang dã, khiến Thẩm Dật phải nhéo thịt bụng cậu mới hả giận.

“Anh hai, trong mắt họ, chúng ta đang là ‘lấy thế ép người’, chính là đang ức h**p người khác.”

Tâm lý như vậy, Thẩm Sơ hiểu rất rõ.

Dù không thể đánh đồng, nhưng lấy tâm thái trước kia của cậu mà nói, ở trong hoàn cảnh gia đình như vậy, đứng trước mặt người nhà họ Thẩm—đặc biệt là Thẩm  Sóc, Thẩm Dật, Thẩm Tùy và Tạ Thời Minh—những người gần như sinh ra đã xuất sắc, thực sự rất khó giữ được hòa khí, khó giữ được tâm thế bình thường. Trừ khi bản thân đã buông bỏ, đã nghĩ thông, thì mới có thể thản nhiên đối mặt.

Nếu không, thì sự “đối lập” ấy sẽ để lại dấu vết trong lòng.

Tự nhiên mà thế, trước những người như vậy, đôi khi rất khó để cúi đầu.

Người bẩm sinh đã ưu tú, rất khó để hiểu được những người “ở dưới”.

Nhưng họ cũng chẳng có lý do gì phải hiểu.

Yêu cầu như vậy, vốn đã là vô lý.

Nên giờ Thẩm Sơ đã học được cách hòa giải với chính mình.

Mà cậu cũng khá may mắn, dù trước kia luôn muốn so kè hơn thua, tâm lý cậu cũng chưa từng lệch lạc, dù không cam lòng muốn đuổi theo, nhưng vẫn biết nên nỗ lực đúng hướng, không đi chệch đường.

Mong rằng Tạ Tuấn Trạch cũng sẽ nghĩ thông, đừng để xảy ra chuyện như vậy nữa.

Nếu không thì người chịu khổ cuối cùng vẫn là chính mình.

Đây được xem như một đoạn sóng gió nhỏ khi quay về. Thẩm Dật gọi người đi mua dây đàn guitar về, chuẩn bị tự mình sửa, coi như cho qua, coi như mình xui xẻo, vì với tình hình vừa rồi, anh ta cũng chẳng tiện “truy cứu” thêm.

Sau đó từng người tự về phòng mình thu dọn đồ đạc.

Quản gia Chu cũng đi các nơi khác xem còn gì cần dặn dò không.

Nhưng vừa mới quay người đi đã bị ai đó giữ lại.

Ông quay đầu lại, hơi ngạc nhiên: “Thiếu gia A Minh?”

Tạ Thời Minh đứng sau lưng ông, ngẩng đầu lên: “Ông có thể giúp cháu một việc được không?”

Thẩm Sơ đang ở trong phòng tự dọn đồ, quần áo nhỏ quần áo lót cuộn thành cục ném vào vali, động tác trông thì gọn gàng dứt khoát, nhưng nhìn bên trong vali thì thật sự không dám khen…

Nghe tiếng cửa phòng mở ra, cậu chổng mông lên, đầu cũng không thèm quay lại nói: “Anh ơi, anh đi đâu thế?”

Bình Luận (0)
Comment