Chỉ là, có một chuyện khá khó xử.
Chính là mẹ con Chúc Phương Trân bên nhà phụ.
Hai mẹ con họ chắc chắn không thể cùng chuyển về nhà cũ, nhưng cũng không thể cứ thế mà đuổi đi được.
Hơn nữa, các phòng ở nhà chính vẫn cần được dọn dẹp thường xuyên, cũng không thể dọn hết mọi thứ trong một sớm một chiều. Vì vậy, không chỉ có mẹ con Chúc Phương Trân, vẫn còn một số ít người khác sẽ ở lại để làm việc. Trước mắt chỉ có thể xử lý như vậy.
Lúc này, quản gia Chu dẫn mấy đứa trẻ vào trong nhà.
Nhưng Thẩm Dật vừa vào phòng chưa được bao lâu thì đã tức giận lao ra ngoài.
“Ai động vào cây đàn guitar của cháu?! Dây đàn bị đứt rồi!”
Đó là món quà sinh nhật mà Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh cùng nhau tặng anh ta hôm qua, đã được đưa về từ sớm. Nhưng hôm nay Thẩm Dật về nhà xem thì phát hiện dây đàn đã bị đứt, rõ ràng hôm qua anh ta chơi thử thấy vẫn tốt mà!
“Sớm biết sẽ chuyển về nhà cũ, hôm qua đã không bảo người đưa về rồi.”
Thẩm Dật vừa bực mình vừa tức giận.
Ai mà không tức cho được, khi vừa mới nhận được món quà yêu thích mà đã bị hỏng? Huống chi cây guitar gỗ này anh ta cực kỳ thích, lại rất có ý nghĩa, nên vừa thấy đã nổi giận lôi đình.
Không nhịn được, anh ta bảo quản gia Chu đi hỏi người hôm qua đã chuyển quà về.
Quản gia Chu hỏi xong thì trở về mở miệng nói: “Thiếu gia Tiểu Dật, hôm qua tiệc sinh nhật thiếu người, nên bên kia chỉ đặt đồ trong phòng khách, đợi người khác đem lên phòng cho cậu. Nhưng hầu hết người nhà chính hôm qua đều qua nhà cũ giúp đỡ, cho nên...”
Nói đến đây, quản gia Chu ngập ngừng một chút, không nhịn được liếc nhìn Tạ Thời Minh.
"Quản gia Chu, sao vậy ạ?" Thẩm Sơ chủ động hỏi.
Lúc này quản gia Chu mới tiếp tục nói: “Người phụ trách thu xếp quà sinh nhật cho hai thiếu gia hôm qua là người bên nhà phụ… Tôi có hỏi thêm vài người khác, cô Chúc Phương Trân hôm qua cũng đưa con trai đến giúp một tay.”
“Người đưa quà lên phòng cho hai thiếu gia, chính là cô Chúc Phương Trân.”
…
Cuối cùng vẫn phải gọi người liên quan đến làm rõ.
Tạ Tuấn Trạch cũng theo đến.
Nghe quản gia Chu nói xong, lại nhìn cây đàn gỗ được đặt trên bàn trà — chạm khắc tinh xảo, khắc hoạ từng chi tiết, nhưng dây đàn đã bị đứt — sắc mặt Chúc Phương Trân thoáng chốc trầm xuống.
Bởi bà ta biết rõ hơn ai hết, cây đàn đó đã từng bị con trai bà ta cầm chơi qua, cũng chính con bà ta là người mang lên phòng.
Lúc đó bà ta không đi cùng, nên không biết rõ…
Rõ ràng, người làm đứt dây đàn ngoài con bà ta ra thì chẳng còn ai khác.
Thế nhưng Chúc Phương Trân luôn nuông chiều con, lúc này lại không muốn thừa nhận.
Hơn nữa, chẳng phải chỉ là đứt một sợi dây thôi sao?
Thay dây mới là xong, nhà họ Thẩm giàu như vậy, sao cứ phải làm lớn chuyện này?
Càng nghĩ bà ta càng thấy bất mãn.
Huống chi hôm nay còn nhận được thông báo, dù có được ở lại làm, nhưng lương sau này sẽ bị giảm một nửa.
Vì công việc ở đây sẽ ít hơn.
Nhưng con bà ta còn phải đi học! Rất tốn tiền!
Người khác có thể chấp nhận giảm lương để ở lại, nhưng bà ta thì sao?
Tại sao lại đối xử với mẹ con bà ta như vậy? Có phải cố tình ép họ rời đi không?!
Chúc Phương Trân đã có nhiều bất mãn từ trước, lần này bị gọi đến chất vấn, lại càng nảy sinh nhiều suy nghĩ chống đối, khiến bà ta giờ không muốn chủ động mở miệng nói gì.
Bà ta không muốn cứ như vậy cúi đầu thừa nhận.
Nhưng không nhận thì cũng không có nghĩa là có thể qua mặt được.
“Thưa cô, không nói đến chuyện khác, để cô làm việc ở đây là do phu nhân và thiếu gia nhân từ. Nhưng công việc là công việc, trong giờ làm việc, cô có thể đưa con theo, vì cô là mẹ đơn thân, điều đó chúng tôi hiểu.”
“Nhưng dù sao thì cũng phải làm việc cho tốt, cô nói có đúng không?”
So với Tô Lạc Duyệt hay Thẩm Minh Châu, quản gia Chu muốn nói cái gì càng dễ dàng hơn.
Hơn nữa, khi hỏi những người khác, quản gia Chu đã nghe không ít bất mãn về Chúc Phương Trân —
Dù đã chuyển đến nhà phụ, Chúc Phương Trân vẫn luôn ám chỉ mối quan hệ giữa mình và Tạ Thời Minh, vô hình tỏ vẻ kiêu căng, ra vẻ trên cơ người khác.
Ngày thường làm việc thì chểnh mảng, không nghiêm túc hay gian dối, không trách được nhiều người bất mãn.
Nên khi quản gia Chu đi điều tra, gần như ai cũng tranh thủ "trút giận", không ai đứng ra nói đỡ một câu.
Đó cũng là lý do vì sao quản gia Chu nhất định phải gọi người đến — cần phải "răn đe" một chút.
…
Những lời này vừa nói xong, sắc mặt Chúc Phương Trân liền lúc xanh lúc trắng.
Quan trọng là không thể phản bác được.
Hơn nữa muốn dựa vào mối quan hệ với Tạ Thời Minh để "chống đỡ" trước mặt quản gia Chu thì e là cũng không được — dù gì người trước mặt không phải Tô Lạc Duyệt hay Thẩm Minh Châu, Chúc Phương Trân không dám chắc.
Nên dù bà ta có giả vờ im lặng thì đối phương vẫn luôn có cách để trị bà ta.
“Có gì mà không dám thừa nhận?”
Lúc này Thẩm Dật cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng, còn liếc nhìn Tạ Tuấn Trạch một cái: “Nếu không phải cố tình làm hỏng, thì nói xin lỗi là được rồi? Chạm vào đồ của người khác, chẳng lẽ không nên nói một câu à?!”
“Tôi không chạm vào!”
Tạ Tuấn Trạch đỏ bừng mặt phản bác: “Tôi không làm hỏng đồ của các người! Các người bắt nạt người khác!”
“Các người bắt nạt tôi và mẹ tôi! Các người là một đám người xấu!”
“Tiểu Trạch!”
Chúc Phương Trân vội vàng ôm lấy Tạ Tuấn Trạch, như thể vừa tìm được điểm có thể dựa vào, tỏ ra đầy ấm ức.
“Tiểu Trạch đừng nói nữa, xin lỗi thiếu gia đi con, ngoan, nghe lời mẹ.”
Dù sao bà ta cũng không tận mắt nhìn thấy, biết đâu thật sự không phải con bà ta làm hỏng?
Hắn chỉ chơi một chút, có thể làm gì?
“Thiếu gia Tiểu Dật, Tiểu Trạch nhà tôi không có khả năng tùy tiện động vào đồ của người khác, nó chỉ muốn giúp tôi thôi. Bình thường việc tôi phải làm quá nhiều, nó thương mẹ, chứ không phải cố ý gây rối …"