Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 89

Nơi chị gái hắn ta từng sống vào những năm tháng cuối đời.

Và nhất định phải đưa cháu trai đến viếng mộ chị gái một lần.

Những điều này, đương nhiên là Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu đều có thể nghĩ đến, nên cũng không có lý do gì để từ chối.

Thế là mọi chuyện tạm thời được quyết định như vậy.

Trong suốt quá trình đó, Thẩm Tùng Quốc vẫn không lên tiếng. Nhưng lúc này ông lại bất ngờ mở lời: “Sau này đến nhà cũ thăm bọn trẻ đi.”

“Ba?”

“Các con cũng chuyển về ở đi, sống cùng bọn trẻ.”

Thẩm Tùng Quốc thở dài: “Ba già rồi, căn nhà này lớn quá, một mình ở thì thực sự quá lãng phí.”

“Con và… Lạc Duyệt chuyển về đi.”

Thẩm Tùng Quốc nhìn hai vợ chồng, lại nhìn mấy đứa trẻ: “Tất nhiên, vẫn là tùy theo ý các con.”

“Nếu không muốn thì…”

“Được ạ, ba.”

Tô Lạc Duyệt lên tiếng trước cả Thẩm Minh Châu.

“Chúng con đồng ý, sẽ cùng nhau chuyển về.”

Thẩm Minh Châu nhìn Tô Lạc Duyệt một cái, đưa tay nắm lấy tay bà, âm thầm bày tỏ sự biết ơn.

Thật ra, ngay từ lúc Thẩm Tùng Quốc nói mình già rồi, ông đã cảm thấy sống mũi cay cay. Nhưng năm đó họ dọn ra ngoài là vì Thẩm Tùng Quốc không vừa lòng với Tô Lạc Duyệt, nên ông không thể chủ động mở miệng đồng ý ngay.

Nhưng lần này, Thẩm Tùng Quốc chủ động đề nghị như vậy, hẳn là đã hoàn toàn chấp nhận người bạn đời của ông rồi?

“Bốp bốp——”

Tiếng vỗ tay nhỏ đột nhiên vang lên.

Thẩm Sơ vỗ hai bàn tay mũm mĩm: “Hay quá, vậy là cháu có thêm thời gian để luyện nhạc cụ rồi!”

“Nhạc cụ à?”

Hạng Tinh Hà tỏ vẻ hứng thú: “Sơ Sơ đang học nhạc cụ gì thế?”

“Kèn xô na ạ!”

Nhóc mập đầy tự hào: “Cậu ơi, để cháu thổi cho cậu nghe nhé!”

“Đừng——”

“Để hôm khác đi, bé cưng!”

Thẩm Sơ: “…”

Đáng ghét!

Vì đã quyết định chuyển về nhà cũ, nên phải quay về thu xếp thêm hành lý mang theo.

Tuy nhiên, việc này cũng không cần phải vội.

Hôm nay cả nhà vẫn ở lại nhà cũ, vừa hay mai là cuối tuần, có thể cùng nhau quay về.

Hạng Tinh Hà cũng được mời ở lại một đêm, hắn ta cũng luyến tiếc vì chỉ mới ở bên Thẩm Sơ được một lúc nên đã đồng ý. Sau khi trò chuyện xong, hắn ta ôm Thẩm Sơ dạo quanh vườn sau nhà cũ.

Ban đầu Thẩm Sơ định tự đi, nhưng Hạng Tinh Hà không cho.

Chậc, cậu yêu mình quá mà——

“Cháu chân ngắn, đi chậm.”

Thẩm Sơ: “…”

Cậu nói vậy thì cháu không thèm chơi với cậu nữa!

Hạng Tinh Hà không chỉ nói, còn nâng Thẩm Sơ lên ước lượng: “Cũng nặng phết, toàn thịt ha.”

Nhóc mập nheo mắt lại, suy nghĩ một lúc, rồi bất ngờ cười nói: “Đúng rồi cậu ơi, lần trước anh Giản Hành bế cháu đi vài bước đã thở hổn hển rồi, còn không khỏe bằng cậu.”

Vừa nghe đến hai chữ “Giản Hành”, nụ cười trên khóe miệng Hạng Tinh Hà hơi khựng lại, hắn ta bất lực nhìn Thẩm Sơ.

“Cố ý hả?”

Nhóc mập cười tít mắt, cậu đoán xem?

Bé cưng vô tội mà.

“Cậu ơi, cậu với anh Giản Hành quen nhau từ trước hả?”

“Ừ, quen từ hồi cấp ba.”

Thẩm Sơ ồ lên một tiếng, vươn tay nghịch tóc sau tai Hạng Tinh Hà: “Vậy là quen lâu lắm rồi ha.”

“Ừ, lâu lắm rồi.”

Hạng Tinh Hà vừa nói vừa không khỏi có chút buồn bã.

Thẩm Sơ liếc Hạng Tinh Hà một cái: “Nhưng sao vừa nãy cháu thấy cậu với anh Giản Hành như đang cãi nhau vậy?”

“Chẳng lẽ quan hệ của hai người không tốt à?”

Hạng Tinh Hà có chút bất đắc dĩ, búng nhẹ vào trán cậu nhóc.

“Tò mò thế hả?”

“Hì hì.”

Nhóc mập lè lưỡi, cười toe toét nhìn Hạng Tinh Hà, hoàn toàn không có vẻ xa cách với hắn ta.

Ánh mắt Hạng Tinh Hà nhìn cậu bé đầy cảm thán, vừa xúc động, lại vừa có chút phức tạp.

“Hóa ra cái gọi là ‘hào môn’ không phải ai cũng giống ai.”

“Hử? Cậu nói gì vậy?”

Thẩm Sơ không nghe rõ.

“Không có gì.”

Hạng Tinh Hà lắc đầu, xoa xoa đầu nhỏ của Thẩm Sơ: “Cháu được họ nuôi dạy rất tốt, cậu rất biết ơn.”

Cũng vì biết ơn nên càng cảm thấy phức tạp.

Càng thấy Thẩm Sơ được nuôi dưỡng tốt, hắn ta lại càng do dự cùng chần chừ.

Nhưng giờ cũng chưa cần nghĩ nhiều như vậy, ít nhất thì thời gian hắn ta còn ở trong nước, vẫn có thể ở bên cạnh cậu bé.

Dù sau này kết quả có như thế nào đi nữa.

…..

Tô Lạc Duyệt là nữ chính trong bộ phim của Hứa Vinh Hoa, mà Hạng Tinh Hà lại hợp tác với Hứa Vinh Hoa, còn phải hỗ trợ quay chụp nên cả hai đều phải đi làm vào ngày hôm sau, không thể chậm trễ tiến độ của đoàn phim.

Thẩm Minh Châu cũng bận rộn, không phải cuối tuần nào cũng có thời gian rảnh.

Ví dụ như cuối tuần này, ông ấy cũng phải đi làm.

Vì vậy chỉ có mấy đứa trẻ cùng quản gia Chu đi về thu dọn đồ đặc.

Những cũng không phải mang hết mọi thứ về nhà cũ ngay — việc đó không thực tế — nhưng ít nhất cũng cần mang theo những đồ thiết yếu trước. Còn lại sẽ dọn dần dần rồi đưa về sau.

Ngoài ra, những người giúp việc của nhà họ Thẩm cũng sẽ theo về nhà cũ, đâu thể để họ mất việc một cách vô cớ được.

Hơn nữa, nếu mọi người đều chuyển về, nhà cũ chắc chắn cũng thiếu người trông nom.

Tuy nhiên, cũng không phải tất cả đều chuyển đi.

Chẳng hạn như những người ở nhà phụ…

Việc chủ nhà chuyển về nhà cũ đã tạo nên một sự xôn xao không nhỏ.

Chuyển về đó thì tốt đấy, nhưng nếu không được đi theo thì lại không hay chút nào.

Dù nhận được một khoản tiền lớn khi rời đi, nhưng so với một công việc ổn định lâu dài, thì vẫn kém hơn.

Quản gia Chu đi cùng là để xử lý những chuyện này.

Dù sao thì làm quản gia bao năm, thủ đoạn chấn chỉnh người vẫn phải có.

Bình Luận (0)
Comment