Chậc, hối hận vì phả khói thuốc vào người ta rồi chứ gì? Biết thế thì đừng có làm!
Chậc chậc chậc.
Người cậu xấu xa.
“Ở đây không có chỗ nào để vứt thuốc à?”
Hạng Tinh Hà vừa vẫy tay xua khói trước mặt, vừa cất giọng khàn khàn hỏi.
Hả?
Nhóc mập chớp chớp mắt.
Còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Hạng Tinh Hà nhìn chuẩn xác về phía chỗ cậu và Tạ Thời Minh đang trốn.
Ô hô…
Bị phát hiện từ bao giờ vậy.
Hạng Tinh Hà ngắt một chiếc lá, dụi tắt điếu thuốc, sau đó kẹp điếu thuốc đã tắt trong tay đi tới, vừa bắt gặp ánh mắt của Thẩm Sơ liền khẽ mỉm cười — đứa nhỏ này ngồi chồm hổm trong bụi hoa, trông cứ như một chú mèo mập bị bắt quả tang, còn hơi ngơ ngác nữa.
“Ra đi nào.”
Hạng Tinh Hà vẫy tay gọi hai đứa: “Không sợ bị muỗi cắn hả?”
Thẩm Sơ vừa chui ra vừa vô thức hỏi: “Cậu ơi, cậu với anh Giản Hành có quan hệ gì vậy?”
Hạng Tinh Hà sững người lại, ngồi xổm xuống, gằn từng chữ một, nói chậm rãi —
“Cháu gọi tôi là gì?”
Thẩm Sơ nhìn Hạng Tinh Hà, chớp mắt một cái, bỗng nhiên cười rộ lên: “Cậu ơi.”
“Cậu không phải là cậu của cháu sao?”
"Cậu ôm một cái đi?”
Nhóc mập dang tay ra, lời vừa dứt thì đã được một vòng tay rộng lớn ôm chặt.
“Ừ, cậu ôm.”
Hai chữ cuối như mang theo tiếng thở dài vô tận.
Tựa như cuối cùng cũng tìm được một sự an ủi nhỏ bé nhưng ấm áp.
Tạ Thời Minh đứng ngay cạnh cũng chỉ lặng lẽ cúi mắt nhìn.
“Đây là anh từng sống với mẹ.”
Thẩm Sơ ra dáng người lớn vỗ vỗ lưng Hạng Tinh Hà, rồi lại kéo tay Tạ Thời Minh.
“Mẹ” mà cậu nói ở đây, đương nhiên là chỉ Hạng Tinh Nguyệt.
Hạng Tinh Hà nhìn Tạ Thời Minh, cũng khẽ cười, xoa đầu hắn: “Cậu biết, lúc chị mất, chắc là cháu đã ở bên chị phải không? Cảm ơn cháu, đã không để chị ấy cô đơn một mình.”
Tạ Thời Minh lắc đầu, nhìn Hạng Tinh Hà, bỗng nói: “Lúc dì mất, dì vẫn còn nhắc đến chú.”
“Ừ, chú biết.”
Hạng Tinh Hà khựng lại một chút, như thể đang cố nuốt xuống nỗi nghẹn ngào, nhưng khóe mắt vẫn đỏ hoe.
“Chị luôn nhớ đến chú—đứa em trai này—là chú không tốt, lại chưa từng trở về…”
“Vậy cậu ơi, sao cậu không về nước?”
Thẩm Sơ lắc lắc tay Hạng Tinh Hà hỏi.
Nhưng Hạng Tinh Hà chỉ nhìn cậu, cười nhạt, nụ cười trên mặt có chút chua xót, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
…
Tiệc sinh nhật kết thúc, mọi người đều đã về, chỉ có Hạng Tinh Hà ở lại.
Cả nhà ngồi trong phòng khách.
Ai nấy đều nhìn Thẩm Sơ.
Nhóc mập nhìn trái nhìn phải, ngoan ngoãn ngồi cạnh Tạ Thời Minh.
Sao có cảm giác giống như sắp bị ba bên thẩm vấn vậy nè…
“Thật ra trước đó cũng đã trò chuyện sơ qua—”
Hạng Tinh Hà ngừng một chút rồi nói tiếp: “Lần này tôi về nước là nhận lời mời của đạo diễn Hứa, khi công việc kết thúc, tôi sẽ không ở lại lâu, dù sao hiện tại công việc của tôi đều ở nước ngoài, hoàn toàn không thể thoát thân được.”
“Đã vậy thì e là cũng không có thời gian chăm sóc trẻ con rồi.”
Tô Lạc Duyệt lên tiếng: “Tôi có tìm hiểu công việc của cậu, phải đi khắp nơi, mà toàn là những nơi hẻo lánh, hơn nữa quay chụp cũng chẳng biết kéo dài bao lâu, lại tiếp xúc toàn những người—”
“Hả? Hẻo lánh?!”
Thẩm Sơ không biết nghĩ gì, nghe đến đây liền buột miệng—
“Cậu làm nghề không tiện gặp người hả?!”
Hạng Tinh Hà: “.…”
Tô Lạc Duyệt cũng: “....”
Đột nhiên chẳng biết phải nói tiếp thế nào.
Hai người đồng loạt nhìn về phía Thẩm Sơ.
Nhóc mập rụt cổ lại.
Ai da, cậu cũng chẳng biết vì sao phản ứng đầu tiên lại nghĩ đến chuyện đó…
Còn buột miệng nói ra nữa…
Đừng trách bé cưng.
Bé cưng chẳng hiểu gì hết.
Bé cưng chẳng biết gì đâu!
Bầu không khí đang hơi căng thẳng.
Kết quả bị một câu chen ngang làm tất cả đều trở nên bất đắc dĩ.
Thẩm Sơ co chân nhỏ trên sofa, nở nụ cười lấy lòng: “Vậy cậu làm nghề gì vậy?”
Hạng Tinh Hà cũng mỉm cười đáp lại, trả lời đơn giản: “Cậu làm phim phóng sự.”
Ồ ồ, phim phóng sự!
Nhóc mập chớp chớp mắt, có vẻ rất hứng thú.
Cậu trước kia không biết cậu mình làm cái này.
Làm phim phóng sự ở nước ngoài sao?
Nhưng lúc này cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Sau đó Hạng Tinh Hà nhìn sang Tô Lạc Duyệt, lại nhìn Thẩm Minh Châu và Thẩm Tùng Quốc, chủ động nói: “Tôi tôn trọng ý muốn của đứa nhỏ, hơn nữa tôi cũng còn ở lại trong nước một thời gian nữa, có thể để Sơ Sơ tự mình suy nghĩ kỹ.”
“Thêm nữa, tôi cũng muốn có thêm thời gian để ở bên Sơ Sơ.”
Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu không khỏi liếc nhau một cái.
Sự thân thiết tự nhiên của Thẩm Sơ với Hạng Tinh Hà—mối quan hệ huyết thống ấy—bọn họ tất nhiên đã nhận ra, chỉ riêng điều này thôi cũng chẳng có lý do gì để phản đối, huống chi Hạng Tinh Hà có thể nói như vậy, còn có phần vượt ngoài dự đoán của họ.
Điều đó cũng cho thấy sự tôn trọng lớn nhất dành cho họ, và cũng là một sự nhượng bộ khó có được.
Xem ra, chuyện liên quan đến đứa trẻ, họ đều đồng lòng.
Tô Lạc Duyệt cũng dịu giọng: “Được thôi, chuyện này tất nhiên không thành vấn đề.”
“Nếu cậu không ngại, có thể ở luôn cùng với bé cưng.”
Hạng Tinh Hà lại lắc đầu: “Không cần đâu, tôi đã có chỗ ở riêng, nhưng… nếu có thể, tôi muốn đưa hai đứa nhỏ đi học và đón về. Ngoài ra... khi rảnh rỗi, tôi muốn dẫn chúng đi một vài nơi.”