Chắc cũng là không muốn gây áp lực quá lớn cho cậu.
À mà thật ra cậu cũng chẳng chịu nhiều áp lực gì, chỉ là đột nhiên gặp mặt, nên càng khó mở lời hơn mà thôi.
Nhưng nhìn thấy Hứa Vinh Hoa có vẻ khá thân thiết với cậu của cậu, điều đó khiến Thẩm Sơ có chút bất ngờ.
Thì ra cậu trở về nước sớm là vì có công việc trong nước à.
Đang nhìn về phía đó thì bỗng có người ghé sát lại, còn nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu.
Thẩm Sơ quay đầu nhìn lại, là Tạ Thời Minh.
“Sao vậy?”
Tạ Thời Minh lắc đầu, không nói gì.
Nhưng vẻ mặt thì có chút muốn nói nhưng lại thôi.
Thật ra không chỉ có Tạ Thời Minh, mà cả Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy, sau khi nghe được Hạng Tinh Hà là cậu của cậu, sắc mặt đều có chút thay đổi, và giờ ai cũng có vẻ như đang giấu điều gì đó trong lòng.
Thẩm Sóc lớn hơn một chút, lặng lẽ đến gần nghe ngóng một hồi rồi lại quay trở lại.
“Anh cả, họ đang nói gì vậy?”
Thật bất ngờ, người hỏi lại là Tạ Thời Minh.
“Không có gì.”
Thẩm Sóc lắc đầu, liếc nhìn Thẩm Sơ rồi mới nói tiếp: “Dù có gì đi nữa, cũng sẽ đợi đến khi tiệc sinh nhật kết thúc mới nói.”
Mấy người họ trong lòng đều có suy nghĩ riêng, nhưng không ai nói gì trước mặt Thẩm Sơ.
Thẩm Sơ cũng có suy nghĩ của riêng mình, một mặt là vui vì được gặp lại cậu vào lúc này, nhưng mặt khác, điều đó cũng có nghĩa là... sắp phải chia xa rồi sao? Cậu vẫn còn nhớ rất rõ một điều—
Cậu sẽ không ở lại trong nước.
Trước kia cũng vậy, sau khi Hạng Tinh Hà tìm được cậu, đã hỏi một câu: “Có muốn cùng cậu ra nước ngoài sống không?”
Lúc đó Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu chắc là đã nói gì đó, nhưng Hạng Tinh Hà chỉ lắc đầu, rồi chờ câu trả lời từ cậu.
Khi ấy Thẩm Sơ còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, chỉ biết rằng không muốn rời xa Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, cũng không muốn đi theo người cậu xa lạ, nên đã là từ chối.
Mặc dù ký ức lúc ấy đã mờ nhạt, đến mức không còn nhớ rõ mặt cậu, nhưng ánh mắt chùng xuống của Hạng Tinh Hà khi nghe câu trả lời của cậu vẫn khiến cậu nhớ mãi, và cứ lớn lên trong nỗi day dứt và áy náy.
Mỗi lần nhớ lại là một lần cảm thấy hối hận và buồn bã.
Cậu thậm chí không dám nghĩ lúc ấy Hạng Tinh Hà đã đi ra nước ngoài với tâm trạng như thế nào.
Nhất là sau này cậu mới biết, khi đó Hạng Tinh Hà chỉ vừa mới biết tin người thân đều đã qua đời không lâu.
Vậy mà cậu – người thân duy nhất còn lại – lại không muốn đi theo Hạng Tinh Hà ra nước ngoài, thậm chí còn có phần kháng cự và tránh né.
Chắc chắn khi đó Hạng Tinh Hà đã cảm nhận được điều đó.
Thẩm Sơ không hiểu vì sao cậu lại không muốn ở lại trong nước, nhưng lần này, cậu không muốn để Hạng Tinh Hà rời đi một mình. Cậu cũng không nỡ rời xa Tô Lạc Duyệt, Thẩm Minh Châu và những người khác, nhưng biết làm sao bây giờ?
Thẩm Sơ khẽ thở dài, hai bàn tay mũm mĩm ôm lấy mặt, nghĩ thầm: mình còn nhỏ như thế này, sao lại phải nghĩ nhiều như vậy?
Thật là phiền quá đi.
….
Nhìn về phía đó lần nữa thì phát hiện mọi người không biết đã nói chuyện xong từ lúc nào rồi.
Mà cậu…
Hửm? Cậu đang đi đâu vậy?
Đi cùng còn có…. anh Giản Hành?!
Chuyện gì thế này? Hai người đó cũng quen biết à?
Lại nhớ đến phản ứng lúc nãy của anh Giản Hành... ngay lập tức, tính tò mò của nhóc mập bắt đầu sục sôi!
Giờ cậu cần thay đổi tâm trạng gấp – phải đi theo xem mới được.
Nhưng vừa mới nhúc nhích thì nhận ra Tạ Thời Minh vẫn đang nắm chặt tay cậu, thấy cậu định bước đi còn kéo lại một cái.
“Muốn đi—”
“Suỵt!”
Thẩm Sơ giơ ngón tay mũm mĩm đặt lên môi: “Anh, đừng nói, đi theo em.”
Cậu kéo Tạ Thời Minh bám theo Hạng Tinh Hà và Giản Hành, phát hiện họ đi về phía vườn sau của nhà cũ.
Hơn nữa còn chọn một góc khuất.
Chậc chậc, chuyện không đơn giản nha.
Thẩm Sơ rón rén chui vào bụi hoa, còn cố tình chọn "vị trí quan sát tốt nhất", rồi ngồi xổm xuống. Thấy Tạ Thời Minh vẫn còn đứng, liền đưa tay kéo hắn một cái – mau lên! Hai phóng viên nhí vào vị trí!
Tạ Thời Minh: “…”
Chỉ có thể bất đắc dĩ mà ngồi xuống theo.
Sau đó cùng Thẩm Sơ nhìn về phía trước—
Hôm nay vườn sau nhà cũ được trang hoàng rực rỡ, còn sáng hơn cả thường ngày, có thể nhìn rõ biểu cảm của hai người đối diện, chỉ là không nghe rõ đang nói gì, như thể đang xem kịch câm, vừa xem vừa đoán.
Thẩm Sơ thấy cậu mình châm một điếu thuốc, vẫn luôn không nói gì, đứng đối diện với Giản Hành, vóc dáng cao lớn rất có cảm giác áp bách, cúi mắt xuống, ánh đèn chiếu lên một nửa khuôn mặt sắc nét, tạo thành vùng tối mờ ảo.
Giản Hành thì đứng ở nơi sáng hơn, liên tục nói điều gì đó, cảm xúc dường như ngày càng không thể kiềm chế.
Ủa?
Hai người này có quan hệ gì vậy?
Thẩm Sơ đưa bàn tay mũm mĩm lên xoa cằm, quay đầu nháy mắt với Tạ Thời Minh.
Tạ Thời Minh cũng nháy lại một cái.
Thôi được rồi, mình không hiểu, anh ấy lại càng không hiểu.
Thẩm Sơ lại chống cằm tiếp tục xem, đôi chân ngắn và mông nhỏ bắt đầu tê, bèn dịch sát về phía Tạ Thời Minh một chút.
Quay đầu nhìn lại, cậu của cậu lúc này đã mở miệng, tuy trên mặt nở nụ cười nhưng lại có vẻ như đang giễu cợt điều gì đó, còn phả khói thuốc vào mặt Giản Hành, sau đó tiến sát lại gần, mặt hai người sát nhau…
Ô ô!!
Nhóc mập không kìm được, ôm lấy miệng mình.
Cậu của cậu… xấu tính như vậy sao?!
Anh Giản Hành mắt đỏ hoe rồi kìa!
Sau đó Hạng Tinh Hà lại nói gì đó, khiến sắc mặt Giản Hành càng thêm tái nhợt, như thể chịu đựng không nổi, khi thấy Hạng Tinh Hà thể hiện rõ ý từ chối nói chuyện tiếp, cuối cùng chỉ nhìn hắn ta một cái rồi quay người rời đi.
Sau khi Giản Hành rời đi, Hạng Tinh Hà vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Chỉ là không hút thuốc nữa, mà cứ nhìn chằm chằm điếu thuốc trong tay, vô thức nhíu mày.
Thẩm Sơ ngửi thấy… mùi "drama" nồng nặc rồi.