Thẩm Dật: “……”
Liên quan gì đến anh ta chứ! Đúng là nằm không cũng trúng đạn... Hừ.
Thẩm Dật cũng đi theo Giản Hành bắt người, Tạ Thời Minh vốn đã khó khăn lắm mới chắn được nhóc mập, giờ càng trở tay không kịp, đành phải kéo Thẩm Sơ chạy về phía Thẩm Sóc, kéo theo một chuỗi cái đuôi, cười đùa rôm rả suốt đường đi.
Lúc Hạng Tinh Hà bước vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng đó.
Hắn ta gần như khựng lại một nhịp không thể nhận ra, sau đó chậm rãi dời ánh mắt về phía bọn trẻ.
Có hai đứa khoảng mười tuổi, còn lại là hai đứa nhỏ hơn, trong đó một đứa đang bám chặt lấy chân một thiếu niên lớn hơn, khuôn mặt tròn trĩnh vì cười mà rung lên, đứa nhỏ còn lại thì đi theo bên cạnh bảo vệ, đứng cạnh thiếu niên kia.
Ánh mắt của Hạng Tinh Hà theo bản năng dừng lại trên đứa bé mũm mĩm ấy.
Thì ra, đã sớm gặp được…
“Là đứa bé đó, đúng không?” Hạng Tinh Hà thấp giọng nói, ánh mắt vẫn không rời đi.
Tô Lạc Duyệt nhìn theo rồi khẽ “ừ” một tiếng.
“Bây giờ cậu có muốn qua đó xem thử không?”
“Ừm.”
Hạng Tinh Hà sải bước đi về phía đó.
Tô Lạc Duyệt mím môi, liếc nhìn Thẩm Minh Châu một cái rồi cũng theo sau Hạng Tinh Hà. Hứa Vinh Hoa gãi gãi sau gáy, tuy cũng rất tò mò, nhưng lúc này vẫn không nên lại gần.
Lúc trước gọi điện cho Tô Lạc Duyệt, hắn đã cảm nhận được tâm trạng phức tạp của bà.
Giờ chắc cũng khó mà giữ được bình tĩnh.
Dù gì cũng là đứa trẻ bà vất vả nuôi lớn, giờ có người thân đến tìm, cũng không biết sau này sẽ ra sao.
Hứa Vinh Hoa không khỏi thở dài, xoay người đi về hướng khác.
Ở phía bên kia.
Thẩm Sơ còn đang đùa giỡn với Giản Hành và Thẩm Dật, Thẩm Tùy thì ở bên cạnh làm đồng loã, bày mưu tính kế.
Cuối cùng nhóc mập vẫn bị Giản Hành bắt được, ôm chặt trong lòng, như một con cá béo bị đặt trên thớt, bị Thẩm Dật và Thẩm Tùy cù đến nhảy dựng lên, chỉ còn biết rúc vào lòng Giản Hành trốn tránh.
Ban đầu Giản Hành ngồi xổm ôm lấy nhóc mập nên cậu chẳng chạy đi đâu được, kết quả đột nhiên— Thẩm Sơ bỗng cảm thấy cơ thể Giản Hành cứng đờ, rồi bất ngờ ngồi phịch xuống đất.
Ngôi sao lớn ngả người về phía sau, tư thế ngã vô cùng xấu hổ, còn kéo Thẩm Sơ ngã theo.
Nhóc mập đè lên người Giản Hành khiến anh ta khẽ rên một tiếng.
Thẩm Sơ chu môi, bé con đâu có nặng đến vậy chứ.
Nhưng lạ là Giản Hành lại không tranh thủ cơ hội mà trêu chọc cậu.
Nhóc mập ngẩng đầu nhìn, phát hiện Giản Hành cứ như bị ngốc vậy, ngẩn ngơ nhìn về phía trước —
Hửm?
Có ai đến sao?
Thẩm Sơ vừa định bò dậy thì cảm thấy có một đôi tay lớn nhấc bổng cậu lên.
“Ơ?”
Cậu không biết đôi tay này.
Cúi đầu nhìn, rồi lại cố ngoái cổ nhìn ra sau.
“Là ai vậy…”
Khi nhìn rõ người phía sau, giọng nói của Thẩm Sơ lập tức nghẹn lại, mắt dần mở to…
Người đàn ông mặc bộ vest thẳng tươm, dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn tú sắc sảo, nét mặt rõ ràng — là kiểu người có thể nổi bật giữa đám đông chỉ với một ánh nhìn. Gương mặt ấy, khi đến gần và phóng đại lên, lập tức tạo ra cú chấn động trong lòng Thẩm Sơ, khiến những ký ức mơ hồ bấy lâu nay bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết…
“Thỏ mập nhỏ, còn nhận ra chú không?”
Hạng Tinh Hà đặt đứa bé xuống đất, khi đứa trẻ quay người lại, hắn ta cũng vừa vặn quỳ một gối trước mặt Thẩm Sơ —
“Chúng ta vừa gặp nhau mấy hôm trước đấy.”
Thẩm Sơ chớp mắt, đôi mắt tròn xoe đen láy dần mở lớn hơn.
Ông chú mắt đỏ râu rậm… thì ra là cậu sao?
Cậu…
Gặp được Hạng Tinh Hà vào thời điểm này, ở nơi này, vốn là điều Thẩm Sơ chưa từng nghĩ tới. Ngay cả lần gặp trước đó, cậu cũng hoàn toàn không nhận ra…
Chủ yếu là trong ấn tượng của cậu, cậu không nên xuất hiện vào lúc này.
Thời gian đã thay đổi sao?
Nhưng… giờ phút này được gặp lại Hạng Tinh Hà, còn nhận ra đối phương, khiến Thẩm Sơ vừa bối rối vừa vui mừng.
Không, là rất vui.
Đây là cậu của cậu mà.
Trước kia cậu không chọn rời đi cùng cậu, thậm chí còn vì sợ hãi và kháng cự mơ hồ mà chỉ gặp được mấy lần… Giờ thì, cuối cùng cũng gặp lại đối phương.
Nhưng bỗng dưng chẳng biết phải nói gì.
Thẩm Sơ có chút thẹn thùng ôm lấy chân Thẩm Sóc bên cạnh, khuôn mặt mũm mĩm phồng lên, mím môi nhìn Hạng Tinh Hà.
Một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Nhận ra…”
“Bánh trung thu ngon không?”
“Ngon.”
Hạng Tinh Hà chớp mắt, đôi mắt hơi ươn ướt.
Hắn ta cảm thấy thật may mắn vì hôm ấy đã gặp được “chú thỏ mập” này, khiến Trung thu năm nay không còn cô đơn nữa.
“Chú…”
Giọng nói Hạng Tinh Hà nghẹn lại, hắn ta không biết nên nói gì thêm.
Cũng không biết phải giới thiệu bản thân thế nào…
“Bé cưng.”
Lúc này, Tô Lạc Duyệt cũng ngồi xuống, xoa đầu Thẩm Sơ, hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói —
“Bé cưng, đây là cậu của con.”
“Là cậu ruột của con.”
“Cậu ấy tên là Hạng Tinh Hà, đến đây tìm con.”
…
Cuối cùng Thẩm Sơ cũng hiểu vì sao cậu lại xuất hiện sớm như vậy, thì ra là do đạo diễn Hứa đưa đến.
Đây là hiệu ứng cánh bướm sao?
Bởi vì bộ phim của đạo diễn Hứa không gặp sự cố, nên mới có cơ hội mời được cậu, khiến cậu trở về nước sớm hơn?
Nhóc mập tò mò len lén nhìn, thấy Hạng Tinh Hà đang cùng Tô Lạc Duyệt, Thẩm Minh Châu và Hứa Vinh Hoa nói chuyện riêng, Thẩm Tùng Quốc cũng có mặt, không biết họ đang bàn gì.
Lúc nãy Tô Lạc Duyệt nói xong, cậu cũng không dám gọi hai chữ “cậu ơi”.
Không hiểu vì cái gì, có chút không mở nổi miệng.
Không biết phải nói gì.
Nhưng Hạng Tinh Hà cũng không ép cậu, không chờ Thẩm Sơ điều chỉnh lại tâm trạng, đã vỗ nhẹ lên đầu cậu, rồi nói với Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu muốn đi sang chỗ khác nói chuyện một lát. Thẩm Sơ chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạng Tinh Hà rời đi.