Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 85

Như vậy cũng tốt — dù Hạng Tinh Hà không thể sớm nhìn thấy cháu trai của mình, nhưng ít nhất qua việc xử lý thông tin trên mạng có thể thấy nhà họ Thẩm làm không tệ. Dù sao giảm thiểu sự lộ diện của trẻ con trên mạng cũng là một cách để bảo vệ chúng.

Hắn ta chỉ hy vọng điều đó đúng như mình nghĩ — là vì muốn bảo vệ đứa trẻ, chứ không phải vì lý do nào khác.

Nghĩ đến đây, Hạng Tinh Hà không khỏi khẽ thở ra một hơi.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, người gọi đến là “Hứa Vinh Hoa”.

Hạng Tinh Hà đứng dậy bắt máy.

Giọng lớn của Hứa Vinh Hoa nhanh chóng vọng ra từ đầu dây bên kia —

“Alô, giờ chắc chú đến thành phố B rồi chứ?”

“Ừ, đến rồi.”

Hạng Tinh Hà đẩy cửa tiệm bước ra ngoài, tìm một gốc cây để dựa vào. Lúc này trời đã chuyển tối, đèn đường cũng vừa được bật lên.

Hắn ta lau mặt một cái, chợt nhận ra mình đã mấy ngày rồi chưa cạo râu.

“Hôm nay vừa đến, vẫn chưa kịp liên lạc với anh.”

“Ôi dào, khách sáo gì, anh cũng không ngờ giữa chú và nhà họ Thẩm lại còn có mối quan hệ này… Chẳng qua là lo cho chú thôi. Dù sao thì cũng khó khăn lắm mới mời được chú từ nước ngoài về. Chuyện hợp tác làm phim có thể gác lại trước, điều quan trọng là chú có thể ổn định lại tinh thần.”

“Ừ, giờ ổn rồi.”

Hạng Tinh Hà ngập ngừng một chút rồi nói tiếp —

“Tiệc sinh nhật của nhà họ Thẩm mà anh nói, anh có thể đưa tôi đi không?"

Lần này trở về nước cũng là một cơ hội. Vì phim của đạo diễn Hứa đã khai máy, nhiều cảnh quay cần sử dụng địa điểm thực tế với yêu cầu hoành tráng. Nhưng quay đi quay lại vẫn không đạt được hiệu quả như mong muốn, thế là tìm đến hắn ta.

Hai người quen nhau tại một liên hoan phim quốc tế ở nước ngoài. Tuy làm việc ở hai lĩnh vực khác nhau, nhưng đều là người Hoa, lại vô tình kết giao, phát hiện tính cách hợp nhau nên giữ liên lạc.

Hứa Vinh Hoa là bậc tiền bối của hắn ta, lần này lại chân thành mời, Hạng Tinh Hà cũng không tiện từ chối.

Đúng lúc công việc trong tay cũng vừa kết thúc, hắn ta liền trở về nước.

Chỉ là khi về nước, hắn ta nói muốn “về nhà” một chuyến trước.

Thật ra hắn ta đã dự đoán trước nhiều khả năng, chỉ duy nhất không ngờ lại là kết cục này…

Hạng Tinh Hà lại đưa tay lau mặt, khẽ thở dài.

“Hôm đó anh gọi cho tôi, tôi đã kể hết rồi, anh cũng biết mà…”

“Ừ, biết chứ.”

Giọng điệu của Hứa Vinh Hoa cũng mang theo vài phần cảm thán: “Yên tâm đi, hôm đó anh sẽ đưa chú đến.”

“Nhưng mà… chú định làm gì?”

“Tôi cũng không biết nữa.”

Ánh mắt Hạng Tinh Hà nhìn vào bên trong tiệm, qua lớp cửa kính vẫn còn có thể lờ mờ thấy miếng gỗ mình vừa bào.

“Tôi chỉ là… muốn gặp thằng bé trước, muốn tận mắt nhìn thấy nó.”

Tiện thể nói với nó rằng — cháu vẫn còn một người cậu, cháu vẫn còn người thân…

Tiệc sinh nhật của Thẩm Dật và Thẩm Tùy, Tô Lạc Duyệt dự định sẽ tổ chức thật long trọng.

Bởi đây là sinh nhật đầu tiên của hai đứa trẻ sau khi trở về nhà, đối với bà mà nói có ý nghĩa vô cùng lớn.

Đạo diễn Hứa cũng rất tâm lý, chỉ mới cách Tết Trung thu vài ngày lại cho bà nghỉ thêm. Không mời khách thì thật không hợp lý.

Tiệc tổ chức ở nhà cũ, đúng dịp nghỉ lễ Trung thu, bọn trẻ cũng đều về nhà cũ ở, cho đến ngày sinh nhật của Thẩm Dật và Thẩm Tùy vẫn chưa về nhà mình. Dù sao Thẩm Tùng Quốc cũng ngày càng “dễ dãi” với bọn nhỏ, bọn họ ở lại cũng rất thoải mái.

Ngay cả những buổi học phụ đạo của Triệu Đức Sinh cũng được tổ chức tại nhà cũ.

Gảng một lúc, giao bài tập, rồi đi chơi cờ với Thẩm Tùng Quốc, rất nhàn nhã.

Triệu Hân Du cũng thường xuyên đến chơi với bọn họ, khiến cho nhà cũ càng thêm gà bay chó sủa, mỗi ngày đều náo loạn.

Cuối cùng cũng đến sinh nhật của cặp song sinh, không chỉ Thẩm Dật và Thẩm Tùy bị Tô Lạc Duyệt lôi đi trang điểm, mà ngay cả Thẩm Sóc và hai đứa nhỏ cũng không thoát được. Từng đứa mặc vest bảnh bao, nhìn chẳng khác gì những chàng hoàng tử nhỏ.

Quà tặng của người trong nhà đều được đưa trước, cũng được bóc ra trước bữa tiệc.

Thấy Thẩm Sơ thực sự viết tên mình và Tạ Thời Minh trên thiệp, Thẩm Minh Châu cúi người cười không ngừng, còn hỏi Thẩm Sơ có biết ý nghĩa của việc viết như vậy không. Thẩm Sơ không thèm để ý, biết hay không thì đã sao, trẻ con thì chú trọng gì, hừ.

Nhưng rõ ràng Thẩm Dật và Thẩm Tùy rất thích món quà họ tặng —

“Bảo người mang về nhà trước giúp con, con muốn đặt trong phòng mình.”

Trong phòng Thẩm Dật có rất nhiều đàn guitar và bass, còn có một kệ trưng bày thật lớn. Cũng may phòng của anh ta và Thẩm Tùy rộng, nếu không thật sự không để nổi. Hai người mỗi bên một cái, đều để những thứ mình thích và hứng thú.

Thẩm Tùy: “Con cũng muốn mang về, đặt lên kệ trưng bày của con.”

Thấy vậy, Thẩm Sơ nháy mắt với Tạ Thời Minh, rồi tự hào ưỡn cái bụng tròn tròn của mình ra: “Vậy đến sinh nhật của em và anh trai, các anh cũng phải chuẩn bị quà thật chú đáo nha~ Cũng phải dụng tâm giống tụi em á~~~”

Âm cuối kéo dài…

Thẩm Dật trợn mắt, nhưng vẫn không nhịn được bật cười: “Được rồi, có thể đáp ứng yêu cầu này của em.”

Thẩm Tùy cũng mỉm cười gật đầu.

Chỉ là, chuyện sau đó… không ai có thể ngờ, biến cố lại đến nhanh như vậy.

Sau khi tiệc sinh nhật bắt đầu, Tô Lạc Duyệt nhận được một cuộc điện thoại.

Sau đó, bà kéo Thẩm Minh Châu ra ngoài, không biết hai người nói gì.

Thẩm Sơ vừa nhìn thấy hai người rời đi, liền bị ai đó búng nhẹ lên trán.

“Ái da!”

Cậu nhóc mũm mĩm ôm trán, quay đầu trừng người vừa búng mình.

Giản Hành mỉm cười ngồi xổm xuống, theo thói quen véo má cậu một cái: “Nhóc mập, có nhớ anh không?”

Nhóc mập nghiêng đầu: “Anh là ai?”

Giản Hành lập tức nheo mắt, rồi hà hơi vào lòng bàn tay, túm lấy Thẩm Sơ và bắt đầu cù lét.

“Nói mau! Có nhớ anh không?!”

“Một gương mặt đẹp trai thế này mà dám quên à?!”

Thẩm Sơ cười khanh khách vừa trốn ra sau lưng Tạ Thời Minh vừa lè lưỡi với Giản Hành: “Sao anh tự luyến giống anh hai em quá vậy!”

Bình Luận (0)
Comment