Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 84

Lúc này, người đàn ông và Thẩm Sơ chạm mắt nhau, hắn ta phủi vụn gỗ trên đùi rồi mới lên tiếng hỏi: “Nhìn cái gì vậy, thỏ con?”

“Nhà cháu để hai anh em* cháu tự do chạy lung tung thế à?”

(*Em ở đây chỉ em gái)

Anh... anh em?!

Ai là anh, ai là em chứ?!

Chú thỏ mập hừ một tiếng, nếu không phải bên trong cậu không mặc gì, chắc chắn đã tụt quần cho người này xem rồi!

Làm mặt xấu với người đàn ông, Thẩm Sơ kéo Tạ Thời Minh xoay người rời đi.

Thôi thì mau đi làm việc của họ còn hơn.

Nhưng Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh nhiều lắm cũng chỉ làm trợ lý, giúp đưa dụng cụ, hoặc tìm vài linh kiện gì đó, còn lại là ngồi trên ghế nhỏ quan sát, thỉnh thoảng lại tán gẫu với chủ tiệm.

Tất nhiên đa phần đều là Thẩm Sơ nói chuyện, Tạ Thời Minh không nói nhiều nhưng lại xem rất chăm chú.

Hôm nay ngồi không được thoải mái lắm.

Thẩm Sơ kéo cái đuôi ngắn phía sau mông, bên tai vang lên tiếng đục gỗ còn to hơn cả chỗ này, không kiềm được tò mò, cậu đưa tay che miệng khẽ hỏi chủ tiệm người nọ là ai.

Trông giống như một con chó sói lớn đi lạc đã lâu, không tìm được đường về nhà.

Chủ tiệm liếc qua một cái, cũng đưa tay che nửa miệng, nhỏ giọng trả lời: “Chú cũng không biết, hôm nay mới đến, nói là muốn tự làm cái gì đó, ở đây được nửa ngày rồi.”

Thẩm Sơ há miệng thành hình chữ "O", bảo sao trước giờ chưa từng thấy, thì ra hôm nay mới đến.

Người đến tiệm này, ngoài việc đặt làm đồ gỗ, còn có thể dùng gỗ và dụng cụ tiệm cung cấp để tự làm món mình muốn.

Người đàn ông kia rõ ràng là loại sau, nhìn tay nghề cũng khá thành thạo.

Chỉ là không biết đang làm gì, đến cả chủ tiệm cũng không biết.

“Chú có hỏi anh ta có cần giúp không, anh ta bảo không, muốn tự làm từ đầu đến cuối. Có lẽ là làm để tặng người rất quan trọng, vì gỗ anh ta chọn cũng là loại rất chắc chắn, xem ra rất để tâm.”

Thẩm Sơ chống cằm, gật gật đầu nhỏ, đôi tai thỏ cũng lắc lư theo.

Lúc này cậu vẫn chưa gỡ đầu thỏ xuống.

Đừng hỏi, hỏi thì là gỡ ra sẽ lộ kiểu tóc xấu không dám gặp ai!

Chú thỏ mập cũng muốn giữ hình tượng chứ bộ.

Cậu không muốn lộ cái đầu tròn xoe, ép sát da đầu như quả trứng gà đâu, mất mặt lắm, thà làm thỏ tiếp còn hơn.

Haizz, đúng là đau đầu, hôm nay cậu đã hy sinh lớn rồi.

…..

Tết Trung thu, trong tiệm rất vắng, Thẩm Sơ còn tưởng ngoài cậu và Tạ Thời Minh ra thì sẽ không có ai đến, dù sao sinh nhật của Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng sắp đến rồi, thời gian khá gấp.

Không ngờ hôm nay lại có người vẫn luôn ở đây.

Đến lúc Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh chuẩn bị rời đi, người đàn ông kia vẫn chưa đi.

Chủ tiệm sống ngay trên lầu, lại thích làm thủ công, nên thường ngồi dưới xưởng làm việc, cửa tiệm đóng cũng khá muộn. Nhưng hôm nay là tết Trung thu mà, ngay cả Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh cũng không nán lại lâu, mà người này vẫn ở đó.

Hơn nữa còn không có ý định rời đi sớm.

Tạ Thời Minh đã tặng bánh trung thu của mình cho chủ tiệm.

Vì lúc nãy hắn thử lắp một khối rubik bằng gỗ, chủ tiệm có giúp một chút.

Trong túi nhỏ của Thẩm Sơ vẫn còn cái bánh trung thu lúc trước cậu giành được, cậu lấy ra ngắm nghía, nghĩ bụng tối về mẹ cũng sẽ làm bánh trung thu cho bọn họ ăn, hay là…

Người đàn ông vẫn đang làm mộc, miếng gỗ lớn trong tay đã bắt đầu có hình dạng, trông giống như một chiếc ghế nhỏ có bề mặt cong cong, nhưng cũng không hẳn là ghế nhỏ, cụ thể là cái gì thì vẫn chưa rõ.

Đang cúi đầu chăm chú làm thì cảm thấy lưng bị ai đó chọc chọc.

Khi người đàn ông quay đầu lại, Thẩm Sơ đã đưa chiếc bánh trung thu ra trước mặt hắn ta——

“Cho chú đó.”

Người đàn ông hơi ngạc nhiên nhướng mày.

“Tết Trung thu vui vẻ!”

Nói xong, cũng không đợi người đàn ông phản ứng, cậu nhét thẳng bánh trung thu vào lòng đối phương, rồi tiếp tục nói——

“Chú ơi.”

Cậu bé mập ưỡn cái bụng nhỏ, giọng lanh lảnh: “Thật ra cháu có “tiểu kê” đấy!”

“Khụ!”

“Lêu lêu!”

Thẩm Sơ lại làm mặt xấu lần nữa, rồi kéo Tạ Thời Minh chạy đi.

Chạy lẹ thôi, về nhà nào!

Đợi hai đứa trẻ chạy mất dạng rồi, Hạng Tinh Hà mới lấy lại tinh thần.

Cái bánh trung thu đó vẫn còn trong lòng hắn ta, còn mang theo nhiệt độ cơ thể của đứa bé đó, có vẻ là loại dành riêng cho trẻ con, bao bì có dán hình phim hoạt hình, ngay cả bánh trung thu cũng làm theo hình gấu nhỏ, rất dễ thương.

Nghĩ đến câu nói vừa rồi của đứa bé kia, Hạng Tinh Hà không nhịn được bật cười.

Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn ta cười kể từ khi về nước một tuần trước.

Nhưng rồi nghĩ đến điều gì đó, nụ cười nơi khóe môi Hạng Tinh Hà lại dần phai nhạt.

Năm đó bị cha mẹ đánh gãy chân, hạn chế tự do cá nhân, lại đoạn tuyệt quan hệ, rồi còn xảy ra một ít chuyện, cuối cùng buộc phải rời khỏi đất nước ra nước ngoài. Bao năm qua, hắn ta từng hận, từng đau khổ, từng bất lực, cũng từng nhớ nhung, nhưng vẫn luôn nghĩ rằng gia đình ở quê hương chắc vẫn sống tốt, dù sao năm đó họ cầm nhiều tiền như vậy…

Không ngờ lần nữa trở về nước, lại như sét đánh ngang tai với hắn ta.

Hạng Tinh Hà chưa từng nghĩ gia đình mình lại xảy ra chuyện như vậy.

Từ “cửa nát nhà tan” lại xảy ra trên người hắn ta.

Mà hắn ta lại hoàn toàn không hay biết gì, vẫn sống ở nước ngoài suốt bao năm như hồn ma vất vưởng.

Nghĩ đến những chuyện đã hỏi thăm được, Hạng Tinh Hà cũng không biết mấy ngày nay mình đã trôi qua, chịu đựng như thế nào.

Nếu không nhờ Hứa Vinh Hoa gọi điện cho hắn ta, có lẽ hắn ta vẫn còn chìm trong nỗi đau to lớn, ngày ngày sống như kẻ mất hồn, quên mất rằng còn có một đứa cháu ngoại đang chờ hắn ta, đó là người thân duy nhất còn lại của hắn ta.

Có lẽ tên là Thẩm Sơ, sinh cùng với con trai út nhà họ Thẩm, năm đó bị chị gái hắn ta không cẩn thận ôm nhầm.

Chỉ là muốn tìm thêm thông tin trên mạng, lại phát hiện phần lớn sớm đã bị xóa sạch, nhất là ảnh và video liên quan đến hai đứa trẻ kia, đều đã được xử lý, hoàn toàn không tra được gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment