Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 83

Câu chuyện là thế này — ở cung trăng có hai chú thỏ nhỏ, chiếm mất hai cung điện duy nhất ở đó. Hằng Nga từ hạ giới bay lên muốn tìm chỗ ở, bèn gõ cửa cung điện của hai chú thỏ nhỏ —

Hằng Nga đến chỗ Tạ Thời Minh trước, Hằng Nga hát vang bài đồng dao lệch tông đầy tình cảm, ngay cả Thư Đồng Đồng đang cosplay làm bông hoa đứng bên cạnh cũng phải bịt tai lại, cái đầu hoa trông như sắp héo rũ.

Sau đó, Tạ Thời Minh — vẫn giữ nguyên giọng đều đều không chút cảm xúc — hát đáp lại bài đồng dao…

Cái cảm giác đó, như thể bên ngoài là một kẻ xấu không rõ lai lịch, còn bên trong thì lại là một tên sát nhân máu lạnh không có tình cảm gì vậy… Tóm lại, chẳng ai là quả hồng mềm dễ bóp cả.

Thẩm Sơ mệt mỏi thở dài, chẳng trách cô viên Tiểu Hoa cuối cùng lại đăng ký làm MC dẫn chương trình…

Tạ Thời Minh hát xong bài đồng dao mà vẫn không chịu mở cửa, thế là Hằng Nga chuyển sang gõ cửa cung điện của cậu —

“Thỏ con ngoan ngoãn, mở cửa ra nào~ Mở cửa nhanh nào, chị muốn vào~”

“Không mở không mở, không mở đâu~ Không quen biết gì, ai đến cũng không mở~”

Thẩm Sơ nhảy nhót phía sau cánh cửa giấy, chỉ nghe dưới sân khấu tiếng máy ảnh vang lên liên hồi lách tách lách tách…

Chậc chậc.

Nghe thấy không? Vẫn là cậu đỉnh nhất!

Hằng Nga đâu thể cứ mãi bị nhốt ngoài cửa, đến lần hát thứ hai thì Thẩm Sơ lẽ ra phải mở cửa rồi.

Nhưng không biết có phải do nghe thấy động tĩnh phía dưới mà bắt đầu căng thẳng hay không — đứa trẻ đóng vai Hằng Nga bỗng líu lưỡi, hát nhầm câu “chị muốn vào” thành “anh muốn vào”.

Thực ra cũng chẳng phải là chuyện gì lớn, vẫn có thể mở cửa diễn tiếp như bình thường.

Nhưng… Thẩm Sơ vừa định đưa tay ra mở, thì khóe mắt liếc thấy Tạ- Thỏ con-Thời Minh — người lẽ ra đang ở phía sau cánh cửa giấy chờ Hằng Nga gõ cửa lần nữa — đột nhiên đã tiến đến bên cạnh cậu, đưa tay ra chặn cửa lại.

Thẩm Sơ: “?”

Hằng Nga bị chặn ngoài cửa: “??”

“Ể? Diễn như vậy thật à?”

Thẩm Minh Châu thò đầu ra nhìn hai chú thỏ nhỏ sau cánh cửa, cười nói: “Sao lại có cảm giác bé cưng muốn đuổi Minh Minh ra vậy? Cái mông nhỏ cứ chen tới chen lui, đúng là thấy Minh Minh dễ bắt nạt mà.”

Thẩm Sơ thật oan ức!

Ai mà ngờ được Tạ Thời Minh không hề diễn theo kịch bản chứ!

Người ta chỉ lỡ miệng tự xưng “anh” một câu, vậy mà hắn liền không cho người ta vào…

Hằng Nga ở ngoài cung Quảng Hàn sắp khóc rồi đó!

Cuối cùng, Thư Đồng Đồng nhìn không được, bốn bông hoa nhỏ như thành tinh, kéo Hằng Nga vào cửa còn lại, rồi đến phần Hằng Nga phát bánh trung thu, đứa nhỏ kia cũng bung xõa luôn, đem bánh định chia cho thỏ con chia hết cho bốn bông hoa nhỏ.

Thư Đồng Đồng còn được nhiều hơn hẳn…

Còn có hai người giả làm cây nguyệt quế, nhìn bánh trung thu thèm chảy dãi, cũng nhổ rễ chạy đến xin bánh ăn… Hoàn toàn hỗn loạn, ai cũng tự “biên đạo” theo ý mình… Thẩm Sơ thậm chí còn thấy cô giáo Tiểu Hoa dưới sân khấu ôm đầu bất lực.

Tạ Thời Minh liếc nhìn Thẩm Sơ — thỏ con bị cô lập rồi.

Thẩm Sơ trợn mắt nhìn lại — còn không phải tại anh sao!

Vậy nên… mau đi cướp bánh trung thu thôi!

Thế là một chú thỏ mập kéo theo một chú thỏ khác bắt đầu chạy loạn trên sân khấu, đuổi theo Hằng Nga đến mức Hằng Nga bối rối tột độ, cuối cùng cướp được ba cái bánh trung thu, Tạ Thời Minh một cái, Thẩm Sơ cầm một cái, rồi còn ném một cái xuống sân khấu.

Thẩm Minh Châu nhảy lên bắt được, khiến Thẩm Sơ vỗ tay đôm đốp bằng bàn tay mũm mĩm, ba ơi, ngầu quá!

Đáng tiếc cuối cùng bánh trung thu vẫn bị Thẩm Tùng Quốc tịch thu mất.

Vì bầu không khí bất ngờ “sôi động” hơn dự kiến, nên dẫn đến mấy tiết mục sau cũng kỳ tích mà xảy ra “sự cố liên tiếp”, đúng là rất buồn cười, nhưng thời lượng lại bị kéo dài quá mức.

Kết thúc xong, Thẩm Sơ còn không kịp thay bộ đồ con thỏ, đã lập tức kéo Tạ Thời Minh chạy khỏi mẫu giáo—

Cậu vốn định thay bộ đồ con thỏ ngay sau khi tiết mục lớp Hoa Hướng Dương 1 kết thúc, nhưng hậu trường cứ liên tục có “hội các bà mẹ” xông vào, còn cứ đòi nắm tai thỏ và đuôi thỏ chụp ảnh, thật sự là nhiệt tình quá mức không thể từ chối nổi…

Thành ra đến cuối cùng vẫn chưa kịp thay bộ đồ con thỏ bó sát người này.

Bực mình thật!

Phải nhanh chân chạy đi, không thì bị tóm lại là hết đường rút lui a a a!

Chú thỏ mập điên cuồng chạy trốn, chẳng còn để tâm đến cảm giác xấu hổ khi mặc bộ đồ con thỏ nữa, chủ yếu là cậu và Tạ Thời Minh đã hẹn với chủ tiệm nhà người ta mỗi ngày một giờ cố định để cùng làm mộc, không thể đến muộn quá nhiều.

Đến cả thời gian tạm biệt gia đình cũng phải tranh thủ! Cậu bận lắm đấy!

Ban đầu, tiệm mà Thẩm Sơ tìm được chỉ là một xưởng nhỏ, nhưng tay nghề của chủ tiệm rất tốt, mỗi ngày làm đồ đăng video lên mạng đều có hơn một triệu lượt xem, là một blogger có rất nhiều fan.

Ngoài ra, tiệm còn cho phép tự tay làm các món đồ, chỉ là thường ngày có ít người đến.

Trước kia, mỗi lần Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đến thì hầu như chẳng thấy ai, nhưng lần này lại phát hiện đã có một người đang làm đồ thủ công bên trong —

Người kia ngồi trên một cái ghế thấp, thời tiết đã bắt đầu se lạnh, vậy mà hắn ta vẫn mặc một chiếc áo thun màu đen tay ngắn, để lộ cánh tay cơ bắp rắn chắc, đội mũ trên đầu, đang cúi đầu gọt một khúc gỗ.

Kích cỡ miếng gỗ đó không nhỏ, cũng không biết là định làm gì.

Thẩm Sơ tò mò nhón chân nhìn, trước giờ chưa từng gặp qua, cảm giác thân hình cao to thật đấy, nhìn từ sườn phía sau, vóc dáng cũng rất đẹp, đặc biệt là đôi chân dài miên man kia, khiến cậu ghen tị không thôi.

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cậu, người đàn ông đó đột ngột quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ: Oa, râu rậm kìa!

Chú thỏ nhỏ giật mình nhảy dựng lên.

Không chỉ có râu rậm, còn có đôi mắt đỏ, trông rất tiều tụy.

Rốt cuộc là hắn ta là thỏ, hay cậu mới là thỏ?

Người đó cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cậu và Tạ Thời Minh— khuôn mặt Thẩm Sơ bị ép tròn trịa trong đầu con thỏ, do chạy gấp nên cậu còn quên không gỡ xuống, ngoài đôi tai thỏ dài ngoằng thì chỗ nào cũng tròn trịa mũm mĩm.

Bình Luận (0)
Comment