Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 82

Thẩm Minh Châu cũng cười đi tới dỗ dành, bế Thẩm Sơ lên: “Bé cưng à, cũng chẳng có con thỏ nào mà lỏng lẻo đâu, đúng không?”

Nhóc mập chu môi: “Nhưng con nhiều thịt mà…”

Thẩm Dật ở một bên gật đầu: “Ừ, là thỏ thịt.”

Hầy da hê!

Nhóc mập lập tức biểu diễn ngay một màn “thỏ thịt nóng nảy cũng sẽ cắn người".

Thẩm Dật cười né tránh: “Thỏ thịt nhỏ này, đến lúc đó tiểu học và trung học đều được nghỉ, anh cả và bọn anh cũng sẽ tới xem đó, em phải biểu diễn thật tốt nhé. À đúng rồi, quà của anh cùng Tiểu Tùy, nhớ chuẩn bị kỹ đó!”

Hừ.

Thẩm Sơ nghiêng đầu, quà gì thì em đã sớm nghĩ xong rồi, không cần anh phải nhắc!

Nhưng mấy ngày nay, cho tới trước buổi tiệc sinh nhật, cậu và Tạ Thời Minh đều về nhà muộn.

Việc chuẩn bị quà cho Thẩm Dật và Thẩm Tùy, đúng là Thẩm Sơ đã suy nghĩ rất nghiêm túc và cố gắng.

Chủ yếu là vì cả cậu và Tạ Thời Minh đều còn nhỏ, muốn mua đồ vật thì lại không có bao nhiêu tiền, muốn tự làm thì cũng không đủ điều kiện để đạt tới tiêu chuẩn gì. Tính tới tính lui, cái nào cũng có vẻ gượng ép.

Sau cùng, Thẩm Sơ tính toán, hay là cậu và Tạ Thời Minh góp tiền lại, rồi tìm một chỗ làm đồ thủ công, nhờ người ta làm giùm. Theo ý tưởng của hai người, làm một cây đàn guitar gỗ và một tòa cung điện có cấu trúc mộng lỗ.

Bọn họ mỗi ngày sau khi tan học sẽ đến phụ giúp.

Đến khi tặng quà sẽ ghi: “Thẩm Sơ cùng Tạ Thời Minh tặng”.

Ha! Cậu đúng là một thiên tài nhỏ!

Chỉ là, thời gian đúng là có hơi chật, mà bọn họ còn phải tập luyện.

Haizz, chật chội y như bộ đồ con thỏ của cậu vậy đó…

Nhưng dù gấp rút, thời gian lại trôi qua rất nhanh—

“Trông mong mãi, trông mong mãi, tết Trung thu cuối cùng cũng đến rồi!”

“Trong khoảnh khắc đoàn viên tươi đẹp này, trường mẫu giáo Nam Hoành xin gửi đến quý vị phần ‘quà tặng’ từ các bé! Những tiết mục dễ thương và đặc sắc sắp bắt đầu… Các bậc phụ huynh của Nam Hoành, đã sẵn sàng chưa nào?”

“Xin hãy lấy điện thoại, máy ảnh hay bất kỳ máy gì ra, đừng ngại mà chụp ảnh nhé!”

Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh, hai chú thỏ nhỏ đứng ở vị trí của lớp Hoa Hướng Dương 1, nghe giọng cô giáo Tiểu Hoa mà thầm nghĩ phong cách dẫn chương trình của cô thật sôi nổi và hưng phấn, nhưng cái câu “bất kỳ máy gì” là sao chứ, rốt cuộc ai viết lời dẫn này vậy?!

Tài năng thật đấy…

Đang nghĩ ngợi linh tinh thì bất chợt cảm giác có một ánh mắt đang dõi theo—

Thẩm Sơ theo phản xạ nhìn sang.

Rồi cậu chạm ngay ánh mắt của Tạ Tuấn Trạch.

Tạ Tuấn Trạch như là hoảng sợ, thấy Thẩm Sơ nhìn lại liền vội vàng dời tầm mắt.

“Sao vậy?”

Thấy Thẩm Sơ nhìn về một phía, Tạ Thời Minh cũng không kìm được mà nhìn theo.

Tạ Tuấn Trạch không chỉ quay đi mà còn cố tình bước sang bên cạnh vài bước, như muốn tránh né, không muốn cùng bọn họ “giao thoa” cái gì. Nhưng ánh mắt vừa rồi của Tạ Tuấn Trạch, vẫn bị Thẩm Sơ bắt được.

Ánh mắt đó…

Thật không thân thiện chút nào.

Nói thật thì dạo này cũng chẳng tiếp xúc với Tạ Tuấn Trạch nhiều.

Lớp Hoa Hướng Dương 1 và lớp Hoa Hướng Dương 2 lại đang hoạt động chung dưới sự phối hợp của hai giáo viên chủ nhiệm. Tề Nguyên Tư đôi khi vẫn đến chơi với bọn họ, nhưng ít khi thấy bóng dáng của Tạ Tuấn Trạch.

Mặc dù Thẩm Sơ không hỏi, nhưng sau sự việc giải cứu “Cẩu Nha” trước đó, đúng là cậu không còn thấy Tề Nguyên Tư chơi với Tạ Tuấn Trạch nữa. Không phải cố tình cô lập, mà là sau một thời gian, nhận ra hai người không hợp nhau, trẻ con mà, không hợp thì không chơi.

Vậy nên giờ Tạ Tuấn Trạch như thế nào, Thẩm Sơ cũng không rõ lắm.

Cậu khẽ kéo tay Tạ Thời Minh: “Chúc Phương Trân dạo này thế nào, anh có để ý không?”

Có lẽ vẫn an phận đi?

Nhưng Thẩm Sơ lại sực nhớ ra, tình cảnh của mẹ con Chúc Phương Trân hiện giờ đã không còn giống như trước kia nữa.

Nhất là trước đó Chúc Phương Trân đã bị đẩy sang nhà phụ, e là giờ ngay cả việc thỉnh thoảng nương nhờ danh nghĩa của Tạ Thời Minh để tranh thủ tí lợi cũng không làm được nữa? Thêm nữa là chi phí học hành của Tạ Tuấn Trạch hiện tại, với Chúc Phương Trân mà nói, chắc chắn là một gánh nặng không nhỏ. Điều này hoàn toàn khác với kết quả mà bà ta từng mong muốn, liệu Chúc Phương Trân có thể kiên trì mãi không?

“Đừng nghĩ nhiều nữa.”

Tai thỏ bị kéo nhẹ, Tạ Thời Minh lên tiếng: “Lát nữa là tới lượt tụi mình diễn rồi.”

“Ừ…”

Nhóc mập nheo mắt.

Anh ấy đang đánh trống lảng sao?

Hừ.

Nhưng đúng là cũng sắp đến lượt họ lên sân khấu—

“Tiếp theo chẳng phải là tiết mục của bé cưng và Minh Minh sao?”

Tô Lạc Duyệt cầm bảng chương trình, đếm lại lần nữa: “Đúng rồi, tiếp theo là tiết mục của lớp Hoa Hướng Dương 1!”

“Hai chú thỏ con đáng yêu của chúng ta sắp lên sân khấu rồi.”

Thẩm Minh Châu cũng không kìm được sự hưng phấn. Trời mới biết mấy ngày qua hai đứa nhỏ này về nhà còn muộn hơn cả ông, mỗi ngày sau khi tan học đều bảo tài xế đưa tới chỗ khác, còn không cho người khác đi theo.

Biết thì biết là chúng đi chuẩn bị quà cho cặp song sinh, chứ không biết thì lại tưởng hai đứa nó nắm tay nhau… “vượt rào” đi đâu mất.

Ôi, tự nhiên có cảm giác con lớn rồi không giữ được.

Bên cạnh hai người là Thẩm Tùng Quốc, cả nhà đều có mặt, quản gia Chu còn chuẩn bị cả máy ảnh cơ để chụp ảnh, thiết bị có thể nói là rất đầy đủ. Thẩm Sóc cùng Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng đều đã giơ điện thoại lên—

Hai đứa nhỏ sắp có “lịch sử đen tối” hiếm thấy, không lưu lại thì sao được.

Cuối cùng, trong sự “mong chờ của vạn người”, tiết mục bắt đầu—

Khi Thẩm Sơ bước lên sân khấu, những ánh mắt nóng bỏng ấy như muốn thiêu cháy cậu… Ái chà, được yêu thích quá cũng thật là khổ não mà, trong khoảnh khắc cảm nhận được “vạn người chú ý” ấy, khiến Thẩm Sơ cũng thấy hơi ngượng ngùng.

Xấu hổ quá đi, còn phải hát bài “Thỏ con ngoan ngoãn” nữa chứ…

Bình Luận (0)
Comment