Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 81

“Ừm, không đổi ý.”

Tạ Thời Minh lắc đầu, mỉm cười với Thẩm Sơ.

Nụ cười có chút ngượng ngùng, nhưng lại mang theo một ý vị khác lạ.

Thẩm Sơ lập tức cảm thấy có gì đó không đúng…

Gì thế này?

Còn chưa nghĩ ra đầu đuôi thế nào, đã nghe Tạ Thời Minh tiếp tục nói: “Vậy hai chúng ta cùng đóng vai thỏ nhé.”

Câu này nói ra như thể họ muốn đóng là đóng vậy, chẳng phải quyền quyết định vẫn nằm ở chỗ Thư Đồng Đồng bọn họ sao——

Ơ? Khoan đã... hình như có gì đó sai sai?!

“...Vậy quyết định rồi nhé, cậu đóng vai Hằng Nga!”

“Nếu cậu đồng ý, còn phải nghe lời bọn tớ nữa, như vậy sau này tớ sẽ chơi trò gia đình với cậu!”

Cùng lúc đó, giọng nói lanh lảnh của Thư Đồng Đồng truyền đến, Thẩm Sơ dần trợn tròn mắt... rồi nhìn thấy Tạ Thời Minh lại khẽ ho một tiếng, ánh mắt lảng tránh, từ từ quay đi chỗ khác.

“Con thỏ là Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đóng, hai người đó đóng rất đẹp, mà còn rất hợp nữa!”

“Tạ Thời Minh nói, chọn người quá đáng yêu lại đẹp làm Hằng Nga thì chẳng còn cảm giác thành tựu gì nữa, nên bọn tớ mới tìm đến cậu đó, yên tâm đi, bọn tớ sẽ trang điểm cho cậu thật xinh đẹp, như tái sinh luôn!”

“……”

……

“Vậy là...”

Thẩm Sơ hít sâu một hơi: “Vậy là trước khi em kéo anh đi, Thư Đồng Đồng bọn họ đã quyết định chọn người khác đóng Hằng Nga rồi?”

“Là anh đề xuất hả?”

“Anh vừa rồi đã nói với họ mấy lời đó đúng không?”

Tạ Thì Minh quay lại nhìn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Họ muốn cùng nhau trang điểm cho Hằng Nga... không ổn lắm.”

Vừa hay trong nhóm ba người kia có một bạn rất muốn chơi trò gia đình với Thư Đồng Đồng, nếu chọn bạn đó rồi để Thư Đồng Đồng đưa ra điều kiện này, thì đúng là một công đôi việc, thành công mười phần chắc chín.

Quả nhiên, mọi việc đúng như Tạ Thời Minh dự tính.

Chỉ là hắn còn chưa kịp nói với Thẩm Sơ thì đã bị cậu kéo đi.

Không thể trách hắn được…

“Ừm... không trách —— cái đầu anh ấy!!”

Thẩm Sơ tức đến nỗi ấn vai Tạ Thời Minh lắc mạnh: “Vậy sao anh không nói sớm! Vừa nãy anh còn——”

A a a!

Lỗ to rồi!

“Anh học hư rồi!”

Tạ Thời Minh mỉm cười, đưa tay xoa xoa khuôn mặt tròn trịa, phúng phính đang tức giận của Thẩm Sơ.

“Anh thích nghe em gọi anh là anh.”

“Đừng có nói mấy lời đó! Không thèm nghe!”

Thẩm Sơ ôm lấy đôi má mũm mĩm của mình không cho xoa nữa, vẫn cảm thấy mình thiệt thòi quá lớn!

“Sau này anh vẫn sẽ bảo vệ em như vậy, được không?”

Tạ Thời Minh kéo tay Thẩm Sơ xuống, nghiêm túc nói: “Sau này chuyện gì em không muốn làm, anh sẽ chắn giúp em.”

Nhóc mập chớp chớp mắt, ánh nhìn bắt đầu lảng tránh.

“Ừm…”

“Dù sao mẹ và anh Giản Hành cũng mua nhiều lắm, có thể mặc ở nhà.”

Tạ Thời Minh thì thầm.

Thẩm Sơ: “……”

Đừng tưởng cậu không nghe thấy nhé!

Bàn tính đều gảy bên tai cậu rồi!

Thẩm Sơ lập tức rút tay về, tức đến mức đấm liên tục vào người Tạ Thời Minh.

Nhưng dù sao đi nữa, kết quả vẫn khiến cậu rất hài lòng.

….

Chỉ là... bộ đồ thỏ con này…

Trang phục biểu diễn là do mẫu giáo thống nhất chuẩn bị, hai bộ đồ thỏ một lớn một nhỏ, chất liệu lông mềm mịn, là loại liền thân, phía sau còn có cái đuôi, cả móng vuốt cũng rất giống thật.

Nhưng mà... sao mà bó vậy!

Không góc chết 360 độ ôm sát cơ thể, làm nổi bật hết vóc dáng của cậu!

Lần đầu tiên Thẩm Sơ mang bộ đồ còn thỏ liền thân mà mẫu giáo phát về nhà, định nhờ Tô Lạc Duyệt tìm người sửa lại cho cậu.

Tối hôm đó gọi video trò chuyện, Tô Lạc Duyệt ở đầu bên kia bảo phải xem mặc lên trông như thế nào, rồi mới quyết định sửa ra sao. Thế là dỗ Thẩm Sơ mặc thử bộ đồ con thỏ, rồi xoay một vòng 360 độ, quay trái quay phải cho bà xem.

Thẩm Sơ mặc vào rồi, cũng xoay rồi.

Xoay đến mức Thẩm Minh Châu ngồi trên sofa cầm tạp chí tài chính giả vờ đọc, Thẩm Sóc cầm máy tính bảng giả vờ xem hoạt hình, Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng không cãi nhau nữa, một người thì che miệng cười trộm, một người thì dán mắt nhìn cái đuôi ngắn phía sau cậu…

Thẩm Sơ không nhịn được đưa tay kéo kéo, rồi chậm rãi quay đầu lại nhìn mấy người kia.

Lập tức một loạt tiếng ho vang lên.

Sao nào, mọi người đều bị cảm à?!

Sao không nhìn Tạ Thời Minh mặc đồ con thỏ?!

Thẩm Sơ đương nhiên không ngốc đến mức một mình mặc đồ con thỏ, chắc chắn phải bắt Tạ Thời Minh mặc cùng, chỉ là Tạ Thời Minh tay dài chân dài, mặc vào chẳng có gì đặc biệt, còn cậu thì tay ngắn chân ngắn, bụng lại tròn vo…

Cậu phải giảm cân!

Nhóc mập chu môi, không muốn xoay nữa.

“Mẹ gạt con.”

Chỉ dỗ con chơi thôi!

Tô Lạc Duyệt ở đầu bên kia che miệng cười không ngừng.

“Bé cưng, nhìn rất đẹp mà, không cần sửa gì hết, vừa khít luôn.”

“Không vừa đâu.”

Thẩm Sơ ngập ngừng, nhỏ giọng nói: “Bó mông.”

“Phụt——”

“Khụ khụ!”

“Ha ha umm…”

Phía sau vang lên một trận âm thanh hỗn loạn.

Thẩm Sơ: “……”

Ánh mắt chết lặng, không muốn quan tâm, cũng không muốn nhìn bọn họ nữa!

Tô Lạc Duyệt: “Bé cưng, hay là con quay lại, để mẹ xem cái mông nhỏ của—— khụ, ý mẹ là xem bị bó ở chỗ nào.”

“……”

Mẹ à, cúp máy đi! Con không muốn bị lừa nữa!

“Ai da, sửa lại nhìn không đẹp.”

Tô Lạc Duyệt vội vàng dịu giọng dỗ dành: “Chờ đến Tết Trung Thu, mẹ cũng sẽ về, đến lúc đó sẽ xem con cùng Minh Minh biểu diễn. Hơn nữa mẹ đã nói với đạo diễn Hứa rồi, khi nào đến sinh nhật của Tiểu Dật và Tiểu Tùy, mẹ cũng sẽ nghỉ phép để về với các con.”

“Đúng rồi, đến lúc đó sẽ mời cả đạo diễn Hứa đến dự tiệc sinh nhật nữa.”

“Vì vậy, các con phải ngoan nhé, khi nào về mẹ sẽ làm bánh trung thu cho các con ăn.”

Bình Luận (0)
Comment