Dịch: Bùm Bùm
Nói đến Mã Tiểu Giáp thì ngay cả “cấp trên” của hắn là Hoa Tứ Hải kiêm
cả đồng nghiệp Tây Bối Liễu Ty và Phượng Hoàng cũng không rõ trong lòng
hắn muốn gì, hắn không giống những người chịu khuất phục võ lực hay là
mượn sức hòng đạt được mục đích của bản thân, là hắn tự mình dâng tới
cửa Ma đạo, nhưng không nói điều kiện gì cả, cũng chưa từng lợi dụng
quyền lợi của mình để làm chuyện khác. Đích xác là hắn làm việc rất ổn
thỏa, rất tỉ mỉ, nhưng chính vì như vậy mới khiến người khác nghi ngờ:
Một con người không có quan hệ gì trong tình huống không có được bất cứ
lợi ích nào thì hắn làm vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Thật ra
chẳng qua là hắn hơi lười, tranh địa bàn thì vất vả quá, giữ địa bàn thì mệt mỏi quá; kết bè kết phái mà bằng mặt không bằng lòng thì hao tâm
tổn sức quá; không đếm xỉa tới tự dựa vào thực lực của mình thì lại
không ai tin. Giải thích ư? E là sẽ càng tô càng đen, hơn nữa, việc đó
cũng phiền phức quá.
Nương nhờ Hoa Tứ Hải là con đường nhàn nhã nhất, chẳng qua chỉ là người ta giao cho chút việc, làm xong rồi là
được, lại không cần động não, cũng không cần gánh trách nhiệm. Người
khác sẽ nhìn hắn thế nào? Hắn không quan tâm, bản thân bớt lao tâm là
được. Thế là Mã Tiểu Giáp sống một “cuộc sống tươi đẹp” không ai gây hấn không ai nịnh nọt, cái tên “lá chắn” của Hoa Tứ Hải sáng lên, thế giới
khoan khoái vô cùng. Đương nhiên, mọi việc đều có cái ngoại lệ của nó.
“Tiểu Giáp ca! Ta lại được gặp huynh rồi, chúng ta đúng là có duyên~”
Cô gái lớn tiếng gọi tên hắn, nụ cười sáng lạn rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng tâm trạng của Mã Tiểu Giáp không hề rạng rỡ chút nào, tự hỏi rốt
cuộc mình đã bất cẩn dây phải ngôi sao tai họa này vậy?!
Hắn
nhớ lúc ấy Hoa Tứ Hải giao cho hắn chuyện rất quan trọng, để đảm bảo
không xảy ra sơ sót nào, hắn đã tự mình ra tay. Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy thà để xảy ra sơ sót cũng còn tốt hơn nhiều so với tình trạng quẫn bách trước mặt này. Haiz, sớm biết như vậy…
Phụng Lân châu là nơi
người và tiên ở chung với nhau, giàu có đẹp đẽ, núi non xa xa mây mù
chồng chất, dưới đồng ruộng xanh mướt là đám người bận rộn đầu đội đấu
lạp, tất cả đều hợp sức vẽ nên bức tranh phồn vinh thịnh vượng. Nhưng Mã Tiểu Giáp không nhìn thấy, vì trước nay hắn luôn lựa chọn con đường
tiết kiệm thời gian và sức lực nhất, đã thế còn nhanh hơn cả xuyên qua
mây mù để làm việc.
Nhưng lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ khiến hắn phải trách cứ cho chính hành vi của mình rất lâu.
Tuy hắn luôn không có hứng thú với những chuyện bên ngoài giới, nhưng
chuyện đã đạt đến mức độ hắn không thể nào làm lơ được nữa rồi. Giống
như có một bàn tay to vô hình xé đôi bầu trời ra vậy, thỉnh thoảng trong một đống hỗn độn bên trong khe nứt sẽ lóe lên ánh sáng chói mắt.
Trong đống hỗn độn ấy, tiếng kêu của nữ nhân từ xa vang đến gần, còn
chưa đợi Mã Tiểu Giáp phản ứng là chuyện gì thì một bóng đen đã nhảy
xuống từ trong khe nứt, trùng hợp là đáp xuống vào đúng nơi hắn đưa tay
ra đã có thể chạm tới được.
Như nhảy xuống nước vớ được cọc gỗ, rơi xuống núi nắm được cành cây vậy, gần như là vô thức, bóng đen đó
giang rộng hai tay ôm lấy Mã Tiểu Giáp.
Bóng đen đó mang theo tiếng thở dài được sống sót, mang theo chút run rẩy vì sợ hãi, còn có một hương thơm ngọt ngào như kẹo.
“Sợ chết được! Sợ chết được! Sợ chết được!” Bóng đen, không, nói chính
xác thì là một nữ nhân lạ mặt, đang luôn miệng lặp lại một câu nói.
Vậy thì sao cô còn không chết đi? Mã Tiểu Giáp tức giận nghĩ, hắn không quen người khác ở gần mình như vậy, càng huống chi là loại tiếp xúc
“ướt át” này. Sớm biết như vậy thì hắn đã bảo Tây Bối Liễu Ty làm chuyện lần này rồi, hắn ta thích chết chuyện này mất thôi!
Nhưng Mã
Tiểu Giáp chính là Mã Tiểu Giáp, tuy rằng không tiện tay ném người ta đi (Chuyện này chỉ có Hoa Tứ Hải làm được), nhưng cũng không nhân từ là
bao, hắn tìm bừa một chỗ đất trống thả người ta xuống rồi đi mà không
quay đầu lại, không hề quan tâm đến tiếng gọi liên tục ở phía sau. Người đó là ai, xảy ra chuyện gì, hắn không có hứng biết.
Lần gặp
lại chính là lúc chuẩn bị mở Nhã Tiên Cư, có vô số “nhân vật to lớn” có
máu mặt của hai đạo Nhân, Ma đến ủng hộ. Xét thấy Ma đạo có không ít dây dưa với Nhân giới nên có chút chuyện vẫn cần hắn thu xếp, mà trùng hợp
là “con bướm hoa” Tây Bối Liễu Ty đó không biết lại chạy đi đâu tiêu dao rồi. Cho nên loại chuyện nhỏ nhặt là sắp xếp cho gánh hát Lê Viên này
cũng phải do một tay hắn can thiệp.
“Tên Tây Bối không nhờ vả được này!” Mã Tiểu Giáp tức giận nghĩ.
Chờ cho cậu bé sai vặt đưa gánh hát đến rồi, hắn ngạc nhiên rằng cô gái trẻ tuổi đó không cẩn thận e dè như đào hát bình thường, lúc nhìn thấy
hắn thì nàng ngây ra một chốc rồi sau đó bật cười, trông dáng vẻ như bạn bè chí cốt xa cách lâu ngày gặp lại vậy.
“Mặc dù huynh không
để lại danh tính, nhưng dù gì vẫn là ân nhân cứu mạng của ta, tiểu nữ tử tên Trúc Tử, xin hỏi cao danh quý tính của ân công là chi?”
Một cơn gió nhẹ thổi qua đưa tới hương thơm nhàn nhạt trên người nữ tử
ấy, Mã Tiểu Giáp bỗng chốc sáng tỏ, tiếng thét nữ nhân, cơ thể run rẩy
và hơi thở ngọt ngào, thì ra là nàng.
Nữ nhân tên Trúc Tử không quan tâm đến vẻ lạnh nhạt của hắn, vẫn vui vẻ nói chuyện, hắn muốn thi
pháp thuật cho nàng im miệng, nhưng mỗi lần sự nhẫn nại của hắn đạt đến
rìa giới hạn thì nàng lại bỗng im bặt, đáng thương nhìn hắn: “Ân công,
vì sao huynh không nói chuyện?”
Rất muốn phẩy tay áo bỏ đi,
nhưng lần này không giống lần trước, Trúc Tử có “Thượng Phương Bảo
Kiếm”[*] trên tay, ngay cả hắn cũng phải cân nhắc suy xét lại.
[*] Thượng Phương Bảo Kiếm là thanh kiếm hoàng đế ban cho, người nào cầm nó trên tay sẽ có quyền xét xử tất cả quan lớn nào, và có thể chém
trước tấu sau. Về sau nó được ví như con át chủ bài, ví như thứ có thể
nắm thóp người khác.
“Ngộ nhỡ biểu diễn nhạc khúc xảy ra chuyện kiêng kị nào đó, xung đột với các nhân vật bề trên, bọn ta chẳng những
gặp rắc rối to mà ân công ngài cũng cũng phải mệt lòng xử lý rồi? Vốn dĩ là chuyện tốt, làm phức tạp lên thì không tốt rồi.” Vẻ mặt của Trúc Tử
rất chân thành, nhưng có làm sao Mã Tiểu Giáp cũng không cảm thấy nàng
đang sầu não, ngược lại như là con mèo vừa mới trộm được cá vậy.
“Mã Tiểu Giáp đại nhân, đúng là vất vả cho ngài rồi.” Giọng nói ngả
ngớn, biếng nhác nhưng không hề tục tằn, hai người quay đầu nhìn, một
nam tử ăn mặc sang trọng đẹp đẽ đang nghiêng người tựa vào giàn đậu tía, đôi mắt phượng hẹp dài như cười như không nhìn về phía này.
Tên này không biết đã xem kịch được bao lâu rồi đây! Mã Tiểu Giáp chán
nản, lẽ nào là do hắn sống an nhàn lâu quá rồi đâm ra tính cảnh giác bị
hạ thấp đến mức này? Không, đây đều là lỗi của nữ nhân ồn ào làm đầu óc
người ta trở nên mù mờ nọ! Hắn hung dữ trừng đối phương, nhưng lại bất
ngờ thấy một gương mặt với nụ cười thật tươi: “Ha ha, ta biết tên của
huynh rồi nhé! Mã ~ Tiểu ~ Giáp ~” Trúc Tử cười đến là ngọt ngào, nhưng
người nào đó chỉ muốn đấm một quyền đưa nàng lên trời cao.
“Liễu đại nhân, Nguyệt tỷ tỷ bảo ta đến hỏi ngài muốn đêm nay hát những
gì, không ngờ lại được gặp ân công ở đây, mong ngài lượng thứ cho Trúc
Tử đã lắm lời.” Nàng bỗng trở nên nghiêm chỉnh hành lễ với Tây Bối Liễu
Ty, đúng là vẫn có chút dáng dấp của tiểu thư khuê các nhỉ, nhưng dáng
vẻ này không duy trì được lâu, “Nếu không có gì kiêng kị, vậy Trúc Tử
xin cáo từ. Tiểu Giáp ca, huynh nhất định phải tới đó. Người ta giỏi lắm đó! Huynh không lên tiếng thì xem như huynh đồng ý rồi nhé!” Nói xong
thì bịt tai lại chạy đi như làn khói.
“Có thể được Trúc Tử cô nương ưu ái, Tiểu Giáp ca đúng là có phúc quá nhỉ~”
Đang muốn bỏ đi, Mã Tiểu Giáp không nhịn được nữa quay lại bổ một đao xuống.
“Tiểu Giáp ca, đừng đi nhanh như vậy mà.” Chiếc quạt xếp trên tay chặn
lại một đao của Mã Tiểu Giáp, Tây Bối Liễu Ty cười vô cùng hả hê.
Không quan tâm tới những lời trêu chọc của hắn nữa, Mã Tiểu Giáp nhún người nhảy lên bỏ đi.
“Không ngờ ngoại trừ ngẩn người ra, hắn còn có vẻ mặt phong phú như
vậy.” Khóe môi Tây Bối Liễu Ty nhếch lên, lập tức đưa ra quyết định.
Thế là cuộc sống an nhàn của Mã Tiểu Giáp cứ vậy mà kết thúc, hắn phát
hiện Nhã Tiên Cư có vô số chuyện “khẩn cấp” đợi chờ hắn, mỗi lần đưa ra
nghi vấn, Tây Bối Liễu Ty đều nói như rất có lý, nào là Tiểu Hoa cố ý
dặn dò, nào là người khác làm việc sai sót phải xử lý càng thêm phiền
phức vân vân…
Mã Tiểu Giáp biết mình không thể nào khước từ,
bởi vì như vậy thì sẽ thật sự cho ra càng nhiều phiền phức hơn, mặc dù
người trước mặt này còn “phiền phức” hơn bất kỳ cái gì.
“Tiểu
Giáp ca, ta lại gặp được huynh rồi! Chúng ta đúng là có duyên.” Trông
Trúc Tử rất vui vẻ, “Huynh xem! Bánh nhân thịt bò vừa ra lò này, còn
chưa đưa cho tỷ tỷ đâu đấy, huynh đúng là may mắn!” Mở lá sen ra, hương
thơm xông vào mũi, bánh thịt bò tròn tròn nóng hổi, chỉ nhìn thôi đã
khiến người ta phải giơ ngón cái tán thưởng rồi.
Mặc dù miệng
nói là thử xem có ngon không, nhưng hắn biết chỉ cần hắn để lộ ra một
chút bất mãn nào thôi, vậy thì lần sau, lần sau nữa gặp lại, chắc chắn
thứ hắn trông thấy đầu tiên vẫn sẽ là bánh nhân thịt bò cho xem.
Thói quen đúng là một thứ đáng sợ, hắn nhịn nàng đến mức này từ khi nào vậy?
Bởi do tính vô lại của nàng ư? Tây Bối Liễu Ty luôn có rất nhiều lý do
để gọi hắn đến đây, bởi vậy nên người trông coi Nhã Tiên Cư là Trúc Tử
nghiễm nhiên trở thành người mà hắn thương nhất. Cho dù hắn vờ như không thấy, hay là cố tình né tránh thì nữ nhân này cũng như là không hề cảm
nhận được vậy, lần sau vẫn sẽ thân thiết với hắn như cũ. Tục ngữ hay nói “Giơ tay cũng không đánh người tươi cười”, càng huống chi là người có
da mặt dày, e là có đánh cũng vô dụng thôi.
Bởi do quan niệm
thế tục kinh hãi của nàng ư? Có người tốt bụng khuyên nàng đừng quá thân mật với người của Ma đạo, nàng khách sáo nói cảm ơn, nhưng vẫn không
thay đổi gì, hắn từng nghe nàng cười nói với người khác rằng: “Ta không
biết cái gì gọi là “người tốt”, “người xấu”, nhưng ít nhất họ chân thật, đáng yêu hơn so với những kẻ ra vẻ đạo mạo. Hơn nữa, qua quan sát của
ta, họ chỉ không kiêng nể ai, nhưng không có hiếp đáp kẻ yếu, không giết người vô tội, tất nhiên là với điều kiện ngươi không cản đường của họ.
Con người thì nên sống cho bản thân mình, chỉ cần đến lúc nhắm mắt xuôi
tai vẫn không thẹn với lòng, và biết rõ trước nay mình đang làm gì là đủ rồi.”
Bởi do tính cổ hủ của nàng ư? Trước nay trong Lê Viên
luôn không thiếu những cuộc tranh giành khắc nghiệt, nàng luôn không quá để tâm đến những thủ đoạn hèn hạ, có nhiều lần tranh luận với người
khác, cái đổi lại được chỉ là sự chế giễu và những lời nói tục tằn bẩn
thỉu, nàng vẫn cứ đứng đó mỉm cười, nhưng Mã Tiểu Giáp nhìn thấy được
nắm tay nàng siết lại rất chặt, móng tay cứa rách lòng bàn tay. Thỉnh
thoảng hắn có nói với nàng đạo lý cá lớn nuốt cá bé bằng từ ngữ hơi tàn
nhẫn, nhưng nàng nghe rồi lại mừng rỡ, “Tiểu Giáp ca, huynh đây là đang
quan tâm đến ta sao? A, ta vui quá!”
Bởi do nước mắt của nàng
ư? Lần ấy, chỉ mỗi lần ấy, lúc gặp nhau không cười cũng không có thức
ăn, chỉ có mỗi đôi mắt cong như vầng trăng đang ngấn lệ. Hắn nên bỏ đi
mới phải, nhưng trong một lúc cơ thể không còn nghe theo hắn nữa, hắn vô thức ôm nàng vào lòng. Nữ nhân buồn cười này, bản thân mình bị người
khác bắt nạt thì đều cười hi hi cho qua, mà lúc tỷ tỷ kết nghĩa của mình khổ vì tình thì nàng lại khóc đau lòng như vậy.
Mà vào lúc cuối cùng Mã Tiểu Giáp cũng quyết định “khuất phục trước vận mệnh” thì vận mệnh lại thỏa hiệp với hắn trước.
Một ngày nào đó, Sát Tinh cứ luôn quanh quẩn bên mình bỗng không thấy
đâu nữa. Lúc đầu Mã Tiểu Giáp quả thật có vui cho “cuộc sống an nhàn”
của mình, sẽ không “gặp nhau như có duyên” nữa, sẽ không có ai nói những chuyện quái gở với mình nữa, tất cả đều trở về như ban đầu.
Nhưng trong vô thức, đầu óc của hắn cứ luôn hiện lên một bóng dáng, đôi
mắt híp thành một đường khi cười, đôi môi với chiếc răng khểnh như đứa
trẻ, hương thơm ngọt đến ngấy, khi ngửi lâu sẽ trở nên dịu nhẹ… Hay là
gánh hát xảy ra chuyện gì rồi? Hắn nhớ nàng từng nói những kẻ chung
ngành luôn âm thầm ngáng chân nhau; hay là bởi vì tỷ tỷ của nàng? Đúng
là khó hiểu, rõ ràng người trong cuộc đã thông suốt rồi, vậy mà nàng vẫn còn buồn bã cái gì nữa chứ! Hay là… Không, người trong Ma đạo được hắn
dặn dò sẽ không động đến nàng, vậy lẽ nào là Tiên đạo?
Đúng là
phiền phức! Mã Tiểu Giáp lần đầu tiên vì chuyện riêng của bản thân mình
mà tiến về Phụng Lân châu trong ánh mắt ngạc nhiên của Hoa Tứ Hải và
trong tiếng cười sáng tỏ của Tây Bối Liễu Ty.
Sự phiền phức rất khó mới làm quen được bỗng nhiên mất đi, đó mới chính là phiền phức thật sự.