Dịch: Bùm Bùm
Hoa Tứ Hải chưa lành vết thương, lại mất đi Ma Nguyên, còn đại chiến
liên tiếp hết mấy ngày, chưa tới ba phần công lực còn lại bây giờ đã bị
tiêu hao mất gần một phần, nếu không thì với thực lực của hắn thì đã có
thể một đao chặt đầu của hùng yêu, chứ hoàn toàn không phải chỉ đủ làm
hùng yêu bị thương nặng như tình trạng hiện giờ.
Nhưng loài gấu thường rất nóng tính, khi bị thương nặng không những không lùi bước mà
ngược lại còn kích thích bản tính hung tàn của nó nữa, con hùng yêu này
cũng không ngoại lệ. Bởi vì đau mà nó xoay thân lại, hai chân trước rời
khỏi mặt đất, thân thể đứng cả dậy như một ngọn núi nhỏ, đồng thời chân
trước tung một chưởng mạnh như cuồng phong về phía Hoa Tứ Hải.
Trùng Trùng ở một bên căng thẳng đến mức tim như sắp vỡ tung, gã hùng
yêu đó như bị điên vậy cứ rống lên không dứt, hai chưởng tung liên tiếp, hùng chưởng quét tới đâu thì nơi đó đất sập nhà tan, cả những yêu thú
của bên mình cũng bị vạ lây, con nào tránh chậm thì sẽ bị đánh đến gãy
xương đứt gân.
Trong tiếng vang như bổ đá của kim loại, trong
khí thế như quét sạch ngàn quân này, Hoa Tứ Hải không hề hoảng loạn mà
lách người tránh đi, tuy Băng Ma Đao có kích thước nhỏ hơn hùng chưởng,
nhưng nó không hề bị lép vế mỗi khi Ma khí băng lạnh trên đao và hơi lửa trên hùng chưởng va vào nhau, và tuy động tác của hùng yêu mạnh, nhưng
cũng không tổn hại gì đến hắn, mà ngược lại trên người nó lại ngày càng
nhiều vết thương hơn.
Nhưng chuyện mình thì quáng, chuyện người thì sáng, Trùng Trùng nhận ra cứ tiếp tục tiêu hao như vậy thì tuy cuối cùng Hoa Tứ Hải vẫn có thể chiến thắng, nhưng chắc chắn sẽ bị thương,
nếu Long lão đại cho thêm vài gã càng to lớn hơn nữa thì tình hình sẽ
không còn lạc quan nữa, mặc dù nàng rất hoài nghi Long lão đại có còn
thủ hạ nào mạnh hơn nữa không.
Nắm chặt chiếc ná trong tay, Trùng Trùng không còn lo nghĩ được nữa, bèn vươn tay lấy hoa Bạch Cốt.
Cắn thì cắn đi, ngón tay đứt rồi cũng hết cách, so với mạng sống của
Hoa Tứ Hải thì tất cả mọi thứ đều chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa, sư phụ
từng nói muốn sử dụng chân khí trong cơ thể thì phải cố gắng tập trung
suy nghĩ vào nơi sử dụng. Nàng vô duyên vô cớ có được thần khí màu vàng
kim người người ngưỡng mộ từ con người lạ lùng trong hang động đó, tiếc
rằng nàng không sử dụng một cách thành thạo được, lần nào đến lúc nguy
cấp mới tự bộc phát, bây giờ tình hình cấp bách đến mức này rồi, nàng
còn đắn đo cái gì nữa đây!
Chạm tay vào hoa Bạch Cốt do giống
yêu độc hóa thành khiến nàng kìm không được phải kêu lên, bởi vì cánh
hoa cứ khép rồi mở đã nuốt mất nửa ngón tay của nàng, nhưng cơn đau nàng liệu trước lại không thấy đâu, nàng sửng sốt nhìn xem, thấy vòng bảo hộ trên người không còn, nhưng trên tay lại ửng lên một lớp sáng mỏng.
Trong lúc sốt ruột, thần khí bẩm sinh đã lại được nàng gọi dùng thêm một lần nữa.
Thì ra nàng giống với Đoàn Dự[1], tuy công phu tốt nhưng lại lúc linh lúc không linh, hoàn toàn dựa vào tâm trạng!
[1] Đoàn Dự: là một trong 3 nhân vật nam chính trong truyện Thiên Long
Bát Bộ của Kim Dung, không chịu học võ nhưng nhờ cơ duyên may mắn nên
học được Lục Mạch Thần Kiếm, Bắc Minh Thần Công có thể hút công lực của
người khác, nhưng không biết sử dụng nên lúc dùng được lúc dùng không
được. (Nguồn: Wikipedia)
Nếu đã được bảo vệ, vậy nàng còn sợ gì nữa chứ? Nàng căng thẳng đến mức cả người mất hết cảm giác, cũng không
chú ý việc Ma Nguyên đang chạy loạn xạ trong cơ thể làm thần khí bẩm
sinh bị Ma khí của Hoa Tứ Hải đè ép tựa như chất khí dưới mặt nước, bọt
khí đã và đang từ từ thoát ra ngoài qua các khe hổng. Thần khí vốn đang
yên lặng tồn tại trong cơ thể nàng, đợi khi nàng tu luyện thành công sẽ
từ từ hòa làm một với tứ chi bách hài của nàng, nhưng bây giờ Ma khí đè
ép buộc nó phải thức tỉnh, lại bởi vì nàng không màng tất thảy muốn gọi
nó ra ngoài, nên hiện giờ nó đang dần có dấu hiệu bộc phát dữ dội hơn.
Một loạt động tác gắn hoa vào, căng dây ná, nhắm chính xác, bắn đạn ra
được làm liền mạch và đẹp đẽ, đây là kinh nghiệm quý báu có được từ việc “ngược đãi” Vạn Sự Tri hằng ngày, nhưng chân khí nàng gọi ra cũng có
công lao, nếu không thì đạn cũng không bắn được xa như vậy.
Nàng vốn muốn tiêu diệt những con yêu thú nhỏ, dọn vòng vây giúp Hoa Tứ
Hải, bởi vì nàng cảm thấy dù hoa Bạch Cốt có kịch độc, nhưng với thể
tích của nó mà muốn quật ngã hùng yêu thì không dễ dàng gì, huống chi
bây giờ gã cứ mãi tung hùng chưởng như phát điên vậy, ngộ nhỡ bắn trúng
đại ma đầu thì làm sao đây?
Nhưng gã hùng yêu này cũng khách
sáo thật, gã tiêu diệt không ít đồng bọn giúp nàng, mà trên người gã còn có vô số vết đao của đại ma đầu nữa, nếu vết thương bị hoa bắn phải thì chắc chắn chất độc sẽ mau ngấm hơn, và động tác của gã chậm đi, đại ma
đầu giết gã sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi.
Lúc nãy nàng mở lời muốn
lấy hoa Bạch Cốt, đại ma đầu không hỏi lấy một câu thì đã dùng Tỏa Lân
Long ném một đống qua cho nàng, nếu hắn đã tin tưởng nàng đến thế, vậy
thì nàng cũng sẽ không để hắn thất vọng, nhất định có thể giúp được hắn.
Ôi chà, chính xác thật!
Đóa hoa đầu tiên bắn trúng lưng của hùng yêu, nhưng gã không có động
tĩnh gì, có lẽ liều lượng quá ít so với cơ thể của gã, cho nên “độc y”
Diêu Trùng Trùng định sẽ tiếp tục.
Bàn tay được ánh sáng vàng
kim bảo vệ, nàng gắng nhịn cảm giác tê tê khó chịu trong lòng, xem nhẹ
sự ngọ nguậy đáng sợ đó, cầm một nắm hoa Bạch Cốt lên, không ngừng bắn
đạn lên thân mình hùng yêu.
Bởi vì vết thương trên thân mình
hùng yêu vừa nhiều vừa khít, trong mười đóa hoa có tám chín đóa đều ghim vào trong vết thương, cho nên mặc cho giống yêu độc luyện ra để gã
dùng, nhưng duy trì trong thời gian dài, độc tố cũng đã bắt đầu lan khắp cơ thể, cộng thêm việc mất máu quá nhiều, đồng thời tiêu hao lượng lớn
thể lực vào việc chiến đấu với Hoa Tứ Hải, vậy nên hành động của gã quái vật khổng lồ này trở nên chậm chạp và vụng về, đôi mắt đỏ như máu đang
từ từ mờ đi.
Điều này làm Long lão đại ở ngoài trận nóng ruột vô cùng.
Thật ra hai người bị nhốt trong trận nóng lòng muốn ra ngoài thì bà ta
cũng đang đứng ngồi không yên, ở trấn Thanh La cứ mãi không tiêu diệt
được tả hữu đạo thủ, Tây Bối Liễu Ty lại không rõ tung tích, nếu kéo dài thời gian, cũng giống như câu “đêm dài lắm mộng” người ta hay nói, cục
diện sẽ ngày càng bất lợi cho Yêu đạo, nếu để Ma Vương sống sót trở ra,
và quân tiếp viện của Ma đạo đến nơi thì Yêu đạo sẽ phải đối mặt với một tai họa lớn mất. Kế hoạch bà ta vạch ra chẳng qua chỉ là đầu
cơ trục lợi, nếu thời khắc mấu chốt qua đi thì khi cứng chọi cứng, chắc
chắn Yêu đạo sẽ thua, và thân là người đứng đầu, chắc chắn bà ta sẽ chết không có đất chôn!
Nghĩ đến đây, bà ta cắn nát lưỡi, hai tay
vẽ quyết, sử dụng tất cả tâm pháp và Yêu lực vào thuật điều khiển yêu ép những người giữ trận bộc phát khả năng tiềm tàng cuối cùng của mình.
Ngoài gã hùng yêu tạo yêu lửa đã chết và gã hùng yêu tạo giống yêu độc
còn lại đang ở trong trận thì bên ngoài chỉ còn lại bà ta điều khiển yêu thú, kim điêu[2] yêu điều khiển yêu tiễn và Phượng Hoàng giúp thế trận
và sức mạnh của trận pháp gia tăng.
[2] Kim điêu: đại bàng vàng, ưng vàng. Tên la tinh: Aquila chrysaetos.
Kim điêu yêu sắp tiêu hao hết pháp lực, đã lâm vào tình trạng nửa chết
rồi, hồi lâu cũng không bắn ra được mũi tên nào, nhưng chỉ cần gã dồn
toàn bộ sức lực còn sót lại tạo thành yêu tiễn tấn công nữ nhân phái
Thiên Môn đó, chắc chắn Ma Vương sẽ vì cứu ả mà mất tập trung, vậy thì
hùng yêu sẽ có cơ hội.
Mà Phượng Hoàng bị Khổng Tước điều
khiển, cơ thể đã tu Ma của nàng giúp uy lực của Tinh Nguyệt trận gia
tăng rất nhiều lần, khiến Ma Vương chống đỡ cực kỳ vất vả. Nhưng hình
như trong trái tim Phượng Hoàng, ấn tượng về Ma Vương quá sâu sắc, khiến nàng vừa nhìn thấy bóng dáng của hắn đã không thể nào phát huy sự phẫn
nộ đến cực điểm, ảnh hưởng đến sức mạnh lớn nhất mà Tinh Nguyệt trận có
thể phát huy.
Bà ta phải nghĩ cách khiến thủ hạ và Phượng Hoàng hoàn toàn mất sạch ý thức để cược một ván cuối cùng cho bà ta. Bây giờ
những người trấn giữ trận pháp không còn là thân tín của bà ta, cũng
không còn là khách bà ta mời lại nữa, mà là công cụ để bà ta giữ mạng,
là chiếc khiên để bà ta phòng ngự!
“Không phải Ma chết, thì là
Yêu vong!” Bà ta hét to lên, giọng nói mang theo tâm pháp và Yêu lực như chiếc kim thép vô hình đâm vào tai của tất cả mọi người.
Hùng
yêu và kim điêu yêu điên mất rồi, trong đầu ngập tràn suy nghĩ phải giết chết Hoa Tứ Hải và Diêu Trùng Trùng, mà trước mắt Phượng Hoàng đều là
hình ảnh người nàng thầm thương trộm nhớ đã ngàn năm dịu dàng ôm hôn ả
nữ nhân mà nàng ghét nhất. Sự xả thân cứu giúp của Ma Vương, sự sống
chết có nhau và ánh mắt quấn lấy nhau của hai người, tất cả đều khiến
cho nàng càng thêm tuyệt vọng, sự đố kỵ ganh ghét như con rắn độc cắn
nuốt cả trái tim của nàng, cho nên nàng cũng điên mất rồi.