Nhưng mà, chỉ mới gặp qua bốn lần thôi, câu chữ nói với nhau
cộng lại cũng chưa tới mấy câu, lẽ nào là vừa gặp đã yêu? Nhưng làm sao có thể
chứ!
Hắn là ai? Ma Vương của Ma đạo, điển hình của loại đẹp đến
ngây người, lạnh đến chết người! Nếu mà sống trong thế giới của nàng, chắc chắn
sẽ làm vô số cô gái thét lên đấy.
Cho dù là ở đây, cũng có rất nhiều giai nhân tuyệt sắc chủ động
lao vào vòng ôm, hiến thân lấy lòng. Trái tim hắn lạnh lùng vô tình, chưa từng
đến gần ai bao giờ, sao có thể động lòng vì một nữ nhân gương mặt nhiều nhất
cũng chỉ xem như là xinh xắn dễ nhìn, tính cách còn nham hiểu xảo quyệt, hơi
mang chút bỉ ổi vô sỉ, nhiều lần chiếm đoạt lợi ích của hắn chứ?
Cho nên, suy luận trên không thành lập.
Hắn cứu nàng, có lẽ chỉ là hành động vô thức, chắc chắn là
vì để chính tay giết chết nàng, báo thù cho pháp bảo của hắn, còn bởi vì nàng
không màng sống chết muốn cứu nàng, tuy nàng không tự lượng sức mình, nhưng con
người kiêu ngạo hắn đây làm sao chịu được chút ân huệ nào của người khác? Chắc
chắn là vậy rồi!
Ai, chắc chắn là như vậy. Chỉ là kết luận này làm lòng nàng
có một chút thất vọng.
Nàng cảm thấy tim và não của mình lúc nóng lúc lạnh, lý trí
sớm đã biến mất tăm, mỗi hành động đều là theo bản năng, căn bản không suy nghĩ
được gì.
“Ai mà biết, chắc chắn là não hắn
bị trời đất phản đòn làm cho mù mịt rồi.” Vạn Sự Tri nói một câu với giọng điệu
quái lạ.
Ý, đây cũng là một loại trả lời. Trùng Trùng lại nhìn đỉnh
đá trắng một cái, đột nhiên chạy qua leo lên.
“Chủ nhân, ngươi muốn làm gì?” Ngoại
hình Vạn Sự Tri chỉ là một con gà con, cho nên không cản Trùng Trùng lại được,
chỉ đành lảo đảo đi theo.
“Ta phải đi giúp hắn.” Trùng Trùng
bướng bỉnh nói, “Ngươi không thấy sao? Hắn cứ mãi đứng trên đó không động đậy,
bên núi đá đó chắc chắn có tình hình nào đó. Tháp Thông Thiên đã sập, đám người
đó đi đâu rồi, sống không thấy người, chết không thấy xác, dù gì thì cũng phải
có một đáp án chứ.”
“Nhưng mà hắn sẽ giết ngươi đó. Đừng
tưởng trước đây hắn cứu qua ngươi mà bây giờ cũng thế nhé. Ta nói ngươi hay,
lúc nãy hắn không phát cáu mới đáng sợ, bây giờ chắc chắn là đang điên tiết
lên, lẽ nào ngươi thật sự muốn chết dưới đao hắn rồi mới cam lòng?”
“Ngươi đi hay không? Không đi thì
quay về núi Vân Mộng đi.” Trùng Trùng đã quyết tâm.
Nhân nàng trồng, thì hãy để nàng gánh chịu quả do nó mang tới.
Tuy nàng ham sống sợ chết, nhưng tính cách nàng cũng rất kiêu ngạo. Với phái Thiên
Môn, có lẽ nàng là anh hùng ngăn cản hành động của Ma đạo, nhưng với Hoa Tứ Hải,
nàng quả thật là tội nhân.
Cược một ván đi, trong lòng cứ luôn thấy nợ hắn, cũng thật
là khó chịu. Nếu mà hắn thật sự giết chết nàng rồi, nói không chừng nàng còn có
thể xuyên trở về! Như vậy ―― cũng không tệ!
“Ai bảo ngươi là chủ nhân định mệnh
sắp đặt cho ta chứ, tuy ngươi vô cùng ngu xuẩn, nhưng ta chỉ theo được ngươi
thôi.” Vạn Sự Tri căm phẫn bất bình nhảy một cái, Trùng Trùng vươn tay, chộp lấy
nó thả vào trong túi da.
Hoa Tứ Hải sẽ không làm khó một con gà, như vậy nếu nhỡ nàng
chết rồi, đám người phái Thiên Môn cũng chết rồi, ít nhất còn có người quay trở
về báo cáo cho Mặc Vũ sư thúc.
Năm xưa, các cao thủ đứng đầu phái Thiên Môn bỗng chốc đồng
thời mất tích, đến bây giờ vẫn không tra ra nguyên nhân, bọn sư phụ kỳ quặc
không đi tìm, chỉ cực khổ làm ăn cho đời sau.
Nhưng nàng thì không, nàng nhất định phải tìm cho ra đám người
biến mất theo tháp Thông Thiên nọ!
Đống đá bừa bãi trước mắt được gọi là “núi”, chỉ vì hình
dáng của chúng giống thế, trên thực tế đây chỉ là các tảng đá trắng dựng tháp
chồng chất lên nhau, leo lên cực kỳ gian nan.
Công lực Trùng Trùng hết sạch, không thể tạo vòng sáng từ từ
bay lên, chỉ đành dùng tay chân tự lực cánh sinh. Đợi lúc nàng leo lên đến đỉnh
núi thì đã thở hồng hộc, mà tình cảnh trước mắt càng làm nàng giật mình hơn.
Sau khi đá dựng tháp sập xuống rồi thì vây thành một vòng
tròn, ngăn cản tầm mắt từ bên ngoài, mảnh đất bị vây ở giữa có một cái hố sâu cực
lớn, hình như là do mảnh đất Lạc Lối chìm xuống bỏ chạy mà tạo thành.
Phía trên hố được bao bọc bởi một chiếc lồng nửa vòng tròn,
trông chất liệu như là thủy tinh, nói chính xác thì là thủy tinh nhám, bởi vì
nó trắng mịt mù không thấy rõ bên trong là gì.
Chiếc lồng này trông như là một kết giới hình thành từ nguồn
lực khổng lồ vậy, lẽ nào là nơi mà giới nhãn được tạo ra sau khi dựng xong tháp
Thông Thiên, nhưng vì không mở được cửa nên biến thành ngõ cụt?
“Rời khỏi.” Hai chữ lạnh lùng,
trong giọng nói tràn đầy sự từ chối và uy nghiêm, làm đôi mắt Trùng Trùng không
khỏi có chút chua xót, nhưng nàng cố gắng bỏ qua vẻ không thân thiện này, chỉ
nghĩ đây là lần đầu tiên hắn chủ động nói chuyện với nàng, dùng vui vẻ để an ủi
mình.
“Ta giúp chàng.” Trưng ra nụ cười
mình tự cho là đáng yêu nhất, nịnh nọt hắn một chút rồi nói tiếp, làm dịu đi cảm
xúc tức tối của hắn.
“Rời khỏi.”
“Ta là tới giúp ――”
“Ai cho phép ngươi chắn trước mặt
bổn Vương!” Hắn vẫn đứng thẳng như bút, tầm mắt nhìn chăm chăm vào hố sâu, ngay
cả nhìn nàng một cái cũng không.
Muốn nàng trả lời sao đây, lẽ nào là muốn cứu hắn? Tuy sự thật
là vậy, nhưng kết quả lại ngược lại.
“Ta không muốn có chuyện giết chóc
xảy ra trước mặt ta, ta là một người rất lương thiện, e là chàng không nhìn
ra.” Lòng nàng rối bời, ăn nói lung tung.
“Ngươi không xuất hiện, mọi chuyện
đều ổn.”
Lời nói này rất tổn thương người khác, bởi vì nó làm Trùng
Trùng cảm thấy hắn chán ghét nàng, lòng tự ái có chút tổn thương, thế là cố ý
nói ác ôn: “Ta cố ý muốn ngươi phải chịu ơn của ta, để tha cho phái Thiên Môn bọn
ta.”
Cuối cùng Hoa Tứ Hải đã quay đầu.
Nàng là vì phái Thiên Môn sao? Là bởi vì nhìn ra lúc tháp
Thông Thiên dựng xong cũng chính là lúc diệt môn của phái Thiên Môn sao? Vốn một
phái Thiên Môn nhỏ bé hắn không hề xem trọng, chỉ là tất cả những tảng đá cản
đường hắn, hắn đều diệt hết không hề lưu tình.
Nhưng thì ra, nàng chỉ vì phái Thiên Môn của nàng.
“Ngươi làm hỏng chuyện lớn của Ma
đạo, bổn Vương có thể giết ngươi đấy.” Hắn gằn từng chữ nói, “Nhân lúc bổn
Vương còn chưa buồn giết ngươi, rời khỏi!”
Hắn giết nàng? Vốn cứ cảm giác như thế, cho nên nàng mới trốn
đây trốn đó tránh tình trạng này. Nàng đã từng rất sợ chết, nhưng chưa từng
nghĩ qua những lời này cay nghiệt mà thoát ra khỏi miệng hắn, lại làm lòng nàng
tê tái đến vậy.
Sao rồi? Chỉ là một nam nhân gặp mặt bốn lần thôi mà, đẹp
trai thì to lớn lắm sao? Thế giới này trai đẹp nhiều lắm.
Cửu Mạng, Tây Bối Liễu Ty, Yến nhị sư huynh, Đào Hoa sư
thúc, ai mà chẳng phải trai đẹp? Mà vì sao, nước mắt không cam lòng mà trào lên?
Chưa buồn?
Thì ra hắn không giết nàng chỉ vì hắn chẳng buồn giết, chê đệ
tử thấp kém phái Thiên Môn nàng làm ô uế đao của hắn! Thì ra chỉ là hắn khinh
thường nàng, chứ không hề có chút thiện cảm nào với nàng!
Phải rồi, loại người lạnh lùng vô tình như hắn vốn chính là
như vậy, vì sao nàng lại ngây thơ tưởng hắn có hơi thích nàng chứ? Thật là nực
cười, thì ra chỉ là nàng không đáng chết dưới tay hắn! Lúc nãy nàng thoát chết
khỏi tảng đá to kia, chỉ sợ hắn cũng là vì muốn cứu tảng đá mà thôi!
Trùng Trùng nhìn Hoa Tứ Hải, hắn đang mặt không cảm xúc nhìn
chằm chằm nàng, lòng tự ái bị tổn thương kèm vẻ bối rối do hiểu lầm làm nàng bỗng
chốc mặc kệ tất cả, tính nhạy cảm và không chịu khuất phục của sự ngây thơ lơ đễnh
trong cơ thể nàng đã chiếm thế thượng phong.
Nàng ngẩng đầu lên, tầm mắt dũng cảm đối diện với đôi mắt ai
nhìn vào cũng sợ hãi kia, “Ai vì chủ nấy mà thôi, nếu cho ta chọn lại lần nữa,
ta vẫn sẽ chọn phá hủy đá Liệt Địa, đối đầu với ngươi.”