Hoa Tứ Hải quay người lại, đối diện với cô gái làm trái tim tựa sắt của hắn xuất hiện vết nứt này, ngọn núi lửa của sự phẫn nộ dưới đáy lòng cuối
cùng cũng bộc phát. Chuyện hắn lên kế hoạch nhiều năm bị hỏng trong một
phút, chỉ do sự xuất hiện của nàng. Là nàng đã quấy nhiễu bí mật của Tây Bối, để phái Thiên Môn kịp thời đề phòng; là Khước Tà Kiếm trong tay
nàng giúp cho pháp lực của bảy thanh kiếm còn lại gia tăng, còn có thể
tạo thành thế ngang nhau với thủ hạ của hắn; là nàng đã gọi Thiên Lôi
phá hủy đi một tảng đá Liệt Địa!
Lúc ở trên tháp, hắn dựa vào võ lực mạnh mẽ, dồn cho cả phái Thiên Môn
không ngẩng đầu lên được, giải phóng thủ hạ của mình để họ đi dựng tháp. Lúc sắp hoàn thành thì dưới đáy tháp lại truyền tới chấn động kịch
liệt, bây giờ xem ra là do đồng bọn của Khổng Tước đã đụng phải đá Liệt
Địa. Nhưng tháp Thông Thiên chỉ bị nghiêng thôi, chưa đổ sập, nếu không
phải nàng kêu gọi Thiên Lôi, tất cả mọi phiền hà đều sẽ không xảy ra.
Từ trước đến nay hắn đều chỉ là một con người, từ lúc vào đời cho tới
hiện tại, ngay cả Tây Bối cũng không dám dây vào hắn khi hắn đang giận
dữ, chưa từng có ai dám khiêu khích hắn, trước nay đều là người khác cầu xin được hắn bảo vệ hoặc là cầu xin hắn bớt giận, chưa từng có ai dám
tính đến chuyện bảo vệ hắn, nha đầu tên Diêu Trùng Trùng này là người
đầu tiên.
Khi hắn giả vờ không động đậy được, nghe thấy nàng dùng chút công lực
ít ỏi đến đáng thương đó chắn đông đỡ tây, mình đầy thương tiếc mà vẫn
liều mạng bảo vệ hắn, hắn cảm thấy trong tim như bị nứt ra một đường,
bởi vì chưa từng có ai thật lòng đối xử với hắn, nguyện đánh cược cả
mạng sống của mình vì hắn như vậy. Nhưng thì ra nha đầu thối này chỉ là
vì trao đổi, dùng ân tình này đổi lấy sự bình an của sư môn!
Tháp Thông Thiên dựng không xong, tuy hắn tức giận, nhưng chưa đến mức
làm ngọn lửa nơi lồng ngực hắn cháy lên sự phẫn nộ vô cùng vô tận, nha
đầu này nói hay lắm, ai vì chủ nấy. Chẳng qua chỉ là thần xui quỷ khiến, đi sai một nước thôi, chẳng sao cả. Ông trời muốn đối đầu với hắn, hắn
sẽ làm một vố với ông ấy, sứ mạng của hắn bắt buộc phải hoàn thành, tuy
đã lãng phí tâm tư và sức lực nhiều năm qua, tuy con đường khác càng
gian khổ và khắc nghiệt hơn, nhưng hắn không oán trách, là của mình thì
phải chịu đựng.
Hắn chỉ giận bản thân mình, bởi vì ở một giây mấu chốt nhất, hắn lại
thương tiếc cho tính mạng nàng, rút Băng Ma Đao ra đỡ cho nàng một cú
chí mạng, từ đó tự tay hủy đi kế hoạch hắn chuẩn bị bao năm qua. Người
hắn căm hận là bản thân mình, bởi vì hắn lại bởi vì một nữ nhân chẳng
liên quan mà làm như thế!
Vì sao? Vì sao mình – một người cứ luôn lạnh mặt lạnh tâm lạnh tình –
lại vì một nữ nhân chỉ gặp qua bốn lần, còn lần nào cũng xúc phạm hắn mà từ bỏ đi thứ dễ đạt được đến vậy? Mà sự bảo vệ của nàng lại chỉ là mưu
kế, còn muốn đối đầu với hắn, hắn tuyệt đối không thể tha thứ cho mình
như vậy được!
Lửa giận từ lồng ngực xuyên khắp tứ chi bách hài (tứ chi và trăm đốt xương) của hắn, thúc đẩy hắn rút Băng Ma Đao ra, bổ mạnh xuống. Không dùng pháp
lực, chỉ cần Ma khí, chỉ dựa vào thanh đao này là hắn đã có thể giết
nàng. Không sợ chết phải không? Hắn sẽ cho nàng cầu được ước thấy!
“Chủ nhân!” Một tiếng kêu the thé vang lên.
Vì sao nàng không chạy? Vì sao không sợ? Vì sao mang vẻ mặt quật cường? Đôi mắt phượng trắng đen rõ rệt kia vì sao lại nổi lên một lớp sương mù mịt, làm hắn nhìn tới không nỡ xuống tay?
Dưới Băng Ma Đao, một mảnh vải hồng thêu vàng kim dài một tấc bay
xuống, cổ áo của Trùng Trùng bị lưỡi đao trông thì như cùn, nhưng thật
chất thì thổi lông gãy tóc[*] gọt đi một mảnh. Thanh đao màu
đen tuyền gác trên chiếc cổ nhỏ nhắn trắng như tuyết của nàng, hơi lạnh
trên đao làm nàng lạnh đến nửa người tê tái, trên cổ có một dòng chảy
nhỏ chậm rãi chảy xuống, nong nóng. Là máu, một ít máu. Ma đao khí thế
cường đại của Ma Vương, lại chỉ tổn hại chút ít da thịt của nàng.
[*] Thổi lông gãy tóc (吹毛断发): Không biết chuyển nghĩa tiếng Việt thế nào,
bốn từ này dùng để hình dung đao kiếm cực kỳ sắc bén, ngay cả khi đặt
sợi tóc lên lưỡi đao, dùng miệng thổi một cái, tóc sẽ lập tức gãy làm
hai. Đao kiếm đạt được trình độ này sẽ được hình dung bằng bốn từ trên.
Hắn, dưới tình huống giận dữ như vậy, vẫn không có giết nàng!
Mặt đối mặt gần như vậy, nhìn vào đôi mắt như nhấn chìm người khác kia
của hắn, phảng phất trông thấy có hai ngọn lửa đang bùng cháy, lạnh như
băng, lại nóng tựa lửa; nhìn khớp răng đang cắn chặt của hắn, cảm giác
được trận giao chiến giữa người và trời trong đầu hắn; nghe tiếng giằng
co tựa dã thú bị nhốt phát ra từ cổ họng hắn, Trùng Trùng chẳng dám động lấy một cái.
Giây phút này, Trùng Trùng lại bị mê hoặc rồi, bỗng nhiên cảm thấy hắn
thật sự luyến tiếc nàng, cho nên mới ép bức bản thân mình như vậy. Một
con người đàng hoàng bị chia thành hai nửa, một nửa muốn giết nàng, một
nửa muốn ngăn cản, tự mình đấu tranh với chính mình.
Mà lúc nãy nàng chỉ là tức vì giọng điệu chẳng buồn kia của hắn, muốn
thà bị giết chết cũng không đánh mất sự kiêu ngạo của mình, bây giờ cái
chết sắp ập đầu, không sợ thì chính là giả. Hơn nữa, nhìn thấy sự mâu
thuẫn của hắn, tim nàng bỗng chốc do dự. Hắn thật sự chán ghét nàng như
vẻ mặt hắn đang biểu hiện sao? Vậy thì sự mâu thuẫn này là do đâu, một
đao hạ xuống chẳng phải là giải quyết xong rồi sao?
Ở ranh giới sống chết, ai cũng không làm rõ được vấn đề tình cảm, Trùng Trùng chỉ cảm thấy cổ họng nóng lên, lòng nghĩ lúc hắn đang lâm vào thế khó xử, thân là phái nữ thông minh dịu dàng, nàng nên giúp người nam
nhân mơ hồ đáng sợ này đưa ra quyết định.
“Chàng không giết được ta!”
Phù, vẻ vang nói ra lời xin tha cũng chẳng có gì khó khăn, hơn nữa cũng không thấy mất mặt, không biết có phải do da mặt nàng quá dày hay
không. Lúc nãy tuy hiên ngang lẫm liệt, bây giờ cả người vừa thả lỏng
ra, thấy chân có chút run.
“Cho bổn Vương một lý do không giết ngươi.” Hắn vẫn là vẻ lạnh lùng đó, đuôi lông mày và khóe miệng đều mang nét tàn bạo, nhưng trong đôi mắt
như có băng đang tan ra.
“Ta có rất nhiều rất nhiều rất nhiều ――”
Ma khí của Băng Ma Đao đáng sợ quá, kề trên cổ, thật sự làm nàng không
thể tập trung tinh thần bịa ra một lý do tốt, trong đầu trống rỗng, đột
nhiên nảy lên một ý nghĩ, nghĩ cũng chẳng nghĩ đã thốt ra khỏi miệng,
“Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, chàng phải cho cơ hội ta chịu trách nhiệm chứ!”
“Đây là cái lý do thối nát gì vậy chứ!” Vạn Sự Tri bi ai kêu lên một
tiếng, rụt cái đầu gà vào trong túi da, không đành lòng nhìn chủ nhân
đầu lìa khỏi xác.
Nhưng Hoa Tứ Hải không có ra tay, lý do vớ vẩn này vậy mà làm tay hắn
thả lỏng, Băng Ma Đao tuy vẫn còn kề trên cổ Trùng Trùng, nhưng lực đè
nén rõ ràng đã ít đi rất nhiều. Hắn nhìn chằm chằm nha đầu thối trước
mặt, nhất thời khó có thể đưa ra quyết định.
Câu nói này tuy ghê tởm đến cùng cực, căn bản không phải là lời mà một
nữ nhân nên nói, cơn giận nơi lồng ngực hắn vẫn như cũ không tiêu tan,
nhưng hắn phát hiện trong người hắn đã không còn sát ý, nhưng mà hắn lại sao có thể tha cho nàng được? Sao có thể tha cho một người đã phá hủy
tâm huyết nhiều năm nay của hắn chứ?
Hắn phải cho mình một lý do!
Hai người, bốn mắt nhìn nhau, một người căng thẳng mang chút nịnh nọt,
một người thật sự khó quyết định. Mà ngay vào lúc này, sau lưng họ phát
ra một tiếng két, cái kết giới lạ bỗng nhúc nhích.
“Mau nghĩ cách đi, kết giới chết sắp biến mất rồi!” Một con gà phát ra tiếng kêu như con heo bị mổ.
Nghĩa là gì? Lẽ nào là nói cái nơi đã hình thành con đường nhưng không có mở cửa, cái lồng thủy tinh nhám sắp biến mất rồi?
Trùng Trùng quên trên cổ còn kề thanh đao, quay đầu nhìn cái hố sâu,
thấy chiếc lồng thủy tinh đó nhạt màu đi rất nhiều, lúc ẩn lúc hiện, bây giờ ở ngoài đã có thể nhìn thấy bên trong có bóng đen đang di chuyển.
Song nó đang giãy dụa, như là muốn thoát khỏi sự trói buộc của mặt đất, biến mất tại nơi chân trời vô tận. Hoặc là, nhìn vẻ ngoài và kích
thước, kết giới chết này giống như một khinh khí cầu bơm đủ hơi nóng
nhưng lại không được điều khiển, lúc nào cũng sẽ bay đi.
“Hoa Tứ Hải, Hoa Tứ Hải, mau nghĩ cách!” Đao đã rời khỏi cổ nàng được
ba tấc, ngọn lửa đen trong mắt Hoa Tứ Hải đã biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ và điềm tĩnh của ngày thường, Trùng Trùng nhạy cảm ý thức được
mạng nhỏ của nàng giữ lại được rồi, lại bắt đầu hoạt bát trở lại.