Thần Uy Lâm Thế: Thiên Hạ Đích Chí Nữ

Chương 3

Lao như điên vào trại quân y số 9, Todd hớt hải tìm kiếm vóc người quen thuộc.

”Ở bên này” Một tiếng thét to vang lên thành công thu được sự chú ý của Todd. Anh lập tức nhận ra, đây là giọng của Lucas. Chạy vội tới mở cửa căn phòng tách biệt duy nhất trong trại, đập vào mắt anh là hình ảnh người vợ trân bảo của mình đang thoi thóp trên giường, gương mặt trắng bệt chẳng có chút máu.

Tay Todd run run chạm vào gương mặt tái nhợt kia, giọng điệu nỉ non:“Em mở mắt ra nhìn anh đi, đừng nhắm lại như thế, mau mau mở mắt ra nhìn anh này, cục cưng cũng đang chờ em mở mắt ra đó, em đừng dọa cục cưng, đừng dọa anh có được không, đừng rời..bỏ anh, đừng nằm đó nữa mà... “ Tiếng nói bi thiết nghẹn ngào tột cùng cứ quanh quẩn trong căn phòng nhỏ. Lucas đứng bên cạnh vẻ mặt phức tạp không rõ đang nghĩ gì nhìn chăm chăm vào đôi vợ chồng - đôi bạn thân thiết của bản thân, đang sắp xa cách âm dương mà không khỏi nhíu mày.

Hồi lâu sau, Todd cũng thôi độc thoại nữa. Anh nắm chặt tay Uyển Uyển, đôi mắt chứa đầy sự kiên định cùng quyết tâm trước nay chưa từng có. “Chờ anh!” Rồi lập tức quay người ra khỏi phòng, trước khi bước đến cửa cũng không quên quăng cho Lucas một ánh mắt khẩn cầu. Ý trong ánh mắt kia thật rõ ràng:“Nhờ cậu chăm sóc chu toàn cho Uyển Uyển“. Cười khổ một tiếng, rồi lại nhìn đến cô gái đang nằm im lìm trên chiếc giường trắng muốt đó, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Todd... Liệu anh có thể tạo nên kì tích chăng? Nếu anh có thể thì...dễ dàng hơn cho chúng ta đấy, anh bạn!

Ngay sau khi trở về, Todd liền nói rõ với tất cả mọi người trong đội và mong mọi người hỗ trợ, tích cực hơn nữa.

Một ngày không nghỉ ngơi, Todd cứ điên cuồng như thế. Loại virut này hiện tại bọn họ chỉ có thể kìm hãm chúng phát triển trong cơ thể người, nên cách mấy ngày thì sẽ lại phát bệnh. Duy trì không quá một tháng thì chết. Trại quân y bây giờ chẳng khác một nhà tù mini cả, vì để ngăn những người bị nhiễm chịu khống chế quy phục quân địch nên xung quanh trại có thiết lập những thiết bị xung điện khá mạnh và mở các không gian khác nhưng bị quân địch quấy nhiễu. Song, đây chỉ là giải pháp tạm thời.

Mỗi ngày, anh lại gọi cho Lucas hỏi thăm tình hình của Uyển Uyển bên ấy. Vì trại của anh đã quá tải nên không thể chuyển Uyển Uyển về được. Và lúc nào anh cũng nhận được một câu nói duy nhất:“Tình hình của Uyển Uyển không được khả quan lắm“.Anh đương nhiên hiểu Lucas nói như vậy là có nghĩa gì. Phải bình tĩnh, bình tĩnh mới cứu được Uyển Uyển và cục cưng. Tuyệt đối không thể hoảng loạn.

Ba ngày sau, sáng sớm, trại quân y số 9 tiếp đón một vị khách quen thuộc, người này không ai khác chính là Todd. Gương mặt hóc hác vì quá lao lực khiến người khác cảm thương. Không quan tâm đến bộ dáng khó coi của mình lúc này, trong đầu anh chỉ nghĩ đến vợ yêu mà thôi.

Cho Uyển Uyển uống xong thuốc, Todd lẳng lặng ngồi cạnh giường, khẽ nhắm mắt chờ đại. Thuốc này do anh nghĩ ra, anh đã thử nó trên những con chuột bị nhiễm virut, hiệu quả tốt hơn thuốc kìm hãm virut hiện tại. Nhưng đâu có gì có thể chắc chắn rằng nó vẫn tốt cho người. Hồi hợp, đó là cảm giác của anh lúc này. Lucas vẫn đứng cạnh giường như 3 ngày trước, như cũ giữ thái độ phức tạp đó. Chờ đợi kì tích.

Bất chợt, cả người Uyển Uyển run lên giống như phát bệnh. Todd nhào đến ôm chặt cô vào lòng. Dù cách đồ bảo hộ nhưng anh vẫn cảm nhận rõ sự run rẩy của Uyển Uyển cũng như bản thân. Phải, anh sợ, rất sợ chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra. Càng nghĩ, anh càng ôm chặt cô, như thể nếu buông ra thì cô sẽ biến mất ngay lập tức.

Kì biến xảy ra, máy đo toàn năng báo hiệu các thông số trong cơ thể hết thảy đều dần trở nên ổn định như bình thường.

Todd ngơ ngác nhìn mấy cái thông số đó mà cứ ngỡ mình nhìn nhầm. Có phải hay không thật sự quá vi diệu, cái này quả thật là ngoài ý muốn a. Không phải cái loại tình huống ngoài ý muốn mà anh đang sợ sẽ xảy ra. Trời ạ, thật sự là quá kinh ngạc đi. Nhìn lại người trong lòng đã dần dần yên ổn ngủ, trên môi bất giác nở nụ cười thỏa mãn cùng hạnh phúc. Anh đã làm được, đã cứu được em và cục cưng rồi. Thật may mắn! Lucas cũng mỉm cười chúc mừng Todd. Anh ta quả thật không khiến hắn thất vọng. Kì tích cũng có ngày xảy ra a.

Kể từ ngày đó, Todd cùng đội của mình tiếp tục nghiên cứu hoàn thiện loại thuốc ấy và cung cấp cho các chiến sĩ sử dụng. Hiệu quả còn nhanh hơn lúc Uyển Uyển uống thuốc nữa.

Trong khi đó, cô vợ nhỏ của Todd - Uyển Uyển vẫn đang tiếp nhận tịnh dưỡng cơ thể.

Ngày 20/4/2200, quân đội Trái Đất lật ngược ván đấu, khắc chế được vũ khí của quân địch và hiện đang chiếm thế thượng phong.

Bộ phận quân y được tuyên dương và khen thưởng nồng hậu, đặc biệt là đội của Todd nhận được rất nhiều lời cảm ơn cũng như khen tặng.

Sóng trước vừa qua, sóng sau lại đến. Todd phát hiện cục cưng trong bụng của Uyển Uyển phát triển chậm hơn bình thường. Uyển Uyển rất lo lắng, có thể là do lũ virut kia gây ra hoặc là tác dụng phụ của thuốc. Kết thúc một hồi kiểm tra tinh viện, lí do đứa bé phát triển chậm là do virut đáng sợ đó đã xâm nhập vào cơ thể, làm biến đổi một số cấu trúc gen, với tốc độ phát triển hiện thời, phải đến 12 tháng thì đứa bé mới có cơ thể hoàn thiện. Điều này là đả kích rất lớn đối với hai vợ chồng họ. May mắn là dường như lũ virut không gây bệnh cho cục cưng, nếu chúng lây nhiễm bệnh thì có lẽ đứa bé này sợ rằng giữ không được đến ngày hôm nay.

Song thủ Tây y và Đông y, Todd và Uyển Uyển lại chuyên tâm ta sức khắc chế hoạt động của lũ virut và luôn theo dõi mọi biến động của cục cưng thời thời khắc khắc.

Trong khi đó, trận chiến chống xâm lược đang diễn ra ác liệt. Hai bên dây dưa mãi không dứt. Đột nhiên, đến tháng 11/2200, quân địch đình chỉ chiến đấu và rút về sao Hỏa. Quân đội Trái Đất cũng phải nghỉ ngơi khôi phục thương tích nhưng vẫn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Đó là một ngày mùa đông lạnh lẽo, giá rét, tuyết phủ trắng xóa khắp nơi. Khung cảnh thật giống với mùa đông năm trước nhưng nay lại mang hơi thở tiêu điều xơ xác do chiến tranh. Tiếng sấm rền vang suốt ba ngày dai dẳng làm lòng người càng theo căng thẳng, u ám.

”Oa, oa...” Tiếng khóc kinh thiên động địa vang lên đánh tan bầu không khí cô quạnh, hẩm hiu xung quanh.

Hôm đó là ngày con của hai đại danh y ra đời, là ngày cục cưng của Todd và Uyển Uyển nhìn thấy papa mà mama của mình. Một ngày vô cùng hạnh phúc với họ.

Tên của cô bé là Scarllee Ben Henry - Ái Uyển.

Vào ngày sinh nhật một tuổi, cô bé đã biết chạy nhảy rất linh động và nói chuyện thuần thục vô cùng. Một đứa trẻ thật thông minh a!

Hai tuổi, Henry đáng yêu đã biết sắp xếp đồ đạt cũng như phân biệt một số loại thuốc và dược liệu khá đơn giản. Đây là một thần đồng!

Lúc Henry năm tuổi, cô bé đã là một tiểu siêu thần đồng đặc biệt là khả năng phân biệt và phân tích sự việc, sự vật xung quanh rất đáng kinh. Khả năng ghi nhớ của cô bé lại càng kinh khủng hơn, có thể nói, bé hầu như không quên những thứ mà mình đã thấy qua. Thật sự quá đả kích người mà.

Cũng trong năm đó, quân địch bắt đầu tiến công trở lại sau năm năm đình chiến. Không ai biết mục đích của chúng là gì và cũng không ai muốn tìm hiểu cả.

Trên bãi biển cát vàng lóng lánh, có hai bóng hình cao lớn đứng chắn gió vĩ ngạn. Họ đứng đó rất lâu, rất lâu.

”Anh che giấu thật tài tình đấy, cả tôi cũng không nhìn ra được đâu là bộ mặt thật của anh.” Tiếng nói khàn khàn trầm thấp và ẩn nhẫn phá tan bầu không khí yên lặng giữa hai người.

Người còn lại vẫn im lặng không lên tiếng. Cứ như một pho tượng đứng đó mãi không đổ.

”Anh nghĩ như thế nào với lời đề nghị của tôi, Tiến sĩ Todd cao quý?” Thình lình người đó mở miệng, giọng điệu mang theo vài phần châm chọc cùng tò mò.

”Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý sao, Lucas anh bạn thân?

”Todd, anh nên biết rằng tình hình giữa hai quân lúc này. Anh cho rằng đó không phải là giải pháp tốt nhất chăng?”

”Lucus, quả thật tôi không thể ngờ rằng người lãnh đạo đội quân ác ma đó lại là anh, tôi không biết nên nói như thế nào nhưng tôi không thể làm điều đó, anh đừng ép tôi.”

”Todd a, anh nghĩ rằng cái bọn lãnh đạo cấp cao nhát cấy kia của anh sẽ nghĩ như anh sao? Không! Họ sẽ không dám mạo hiểm như vậy, họ sẽ không tin anh dù anh có là Tiến sĩ Todd lẫy lừng đi nữa và họ cũng sẽ không muốn đống tài sản kết xù của mình có nguy cơ biến mất chỉ vì anh đâu. Chả phải anh đã hiểu rõ hết rồi sao, đừng lừa mình dối người nữa.”

”Tôi...” Những lời Lucas nói thật không sai, Todd đã đề ra một kế hoạch đánh trận hết sức táo bạo để dứt điểm quân địch. Nhưng những người trong bộ phận chỉ huy đó không hề tin anh và xem thường anh chỉ là một tên bác sĩ không hơn không kém. Nhưng nếu họ cứ mãi không hành động thì chắc chắn Trái Đất sẽ bị xâm lược bởi chính sự chủ quan đó. Và vài ngày trước, Lucas đã nói rõ thân phận mình với anh và nói rằng nếu anh đồng ý đem con gái yêu quý Henry của mình cho hắn thì hắn sẽ rút quân về hành tinh của họ. Vì Henry là người mà họ cần tìm suốt mấy trăm năm nay. Nếu người khác nói, Todd sẽ lập tức bác bỏ, nhưng đây lại là lời của Lucas.

”Tôi đảm bảo con bé sẽ an toàn, nếu tiếp tục đánh nhau thì khả năng thắng của chúng tôi sẽ cao hơn đấy nhưng hậu quả thì rất lớn, Trái Đất cũng thế và có thể còn tệ hại hơn nữa, mục đích của tôi là Henry, tôi có thể nói dối anh về thân phận của mình nhưng tôi thật lòng yêu quý Henry và tôi sẽ bảo vệ con bé. Anh sẽ còn được gặp lại con bé, tôi hứa!” Lucas quay đầu đối diện với Todd, trịnh trọng tuyên bố.

Vì hòa bình của nhân loại, hi sinh một đứa nhóc thì có sao.

Vì hòa bình của nhân loại, bắt một cô bé làm con tin thì đã làm sao.

Nhưng vì hòa bình của nhân loại, papa và mama của cô bé phải đứt ruột rời xa cô. Chỉ vì lũ người nhát gan kia. Có đáng hay không?

Đại danh y thì đã làm sao, ai nói con của đại danh y thì tương lai sẽ tươi sáng rực rỡ nhưng khi vì sự ích kỉ tư lợi của một lũ người mà tương lai ấy bị nhuốm màu đen đúa, tối tăm.

Có đáng hay không? Có đáng giá hay không?

Cuộc trao đổi này, có nên chấp thuận hay không đây.

Ngước mặt lên trời, hít sâu một hơi. Todd nhìn sâu vào ánh mắt kiên định của Lucas nhấn mạnh từng chữ.

”Tôi đồng ý. Anh phải tuyệt đối nhớ lấy những gì mình đã nói, nếu không, dù có là đâu trong vũ trụ này, tôi cũng sẽ tự tay giết chết anh!”
Bình Luận (0)
Comment