Trong một cái sân nhỏ cây cối xanh tươi, có một bé gái xinh xắn độ khoảng 4-5 tuổi đang ngồi
dưới gốc cây thụ to lớn. Tay nhỏ xoa xoa vết thương bầm tím trên đầu
gối. Môi anh đào mím chặt. Nhìn kĩ lại, khắp người cô bé không một chỗ
nào lành lặn, đầy rẫy những vết tím tái ghê rợn. Đôi mắt to tròn long
lanh ngấn lệ nhưng lại kiên cường không khóc. Cô bé ngồi đấy từ sáng đến trưa mà chẳng buồn đứng dậy vào nhà.
Ngôi nhà ngay trước mặt cô đây đã từng là mái ấm mà cô cho rằng mình là người hạnh phúc nhất
trên đời, papa và mama của cô là những người giỏi nhất trong giới y
khoa. Cô đã từng rất tự hào về họ, rất tự hào về bản thân mình nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng của cô mà thôi. Tất cả chỉ là giả tạo, là màn kịch
của hai con người vĩ đại đó.
Đã 1 tuần lễ, 1 tuần lễ họ đi
công tác cho cái dự án cấy ghép não to lớn mà Liên minh Khoa học thế
giới đã thông báo từ vài tháng trước.
Hết thảy vẫn bình thường cho đến khi sinh nhật 5 tuổi của cô- Henry (con gái bé nhỏ của Todd và
Uyển Uyển) còn gọi là Ái Uyển, diễn ra. Có lẽ, đó là sinh nhật đúng
nghĩa cuối cùng của cô bên cạnh papa và mama yêu quý.
Họ tặng
cho cô rất nhiều thứ: giáo án tổng hợp phân tích toàn diện cơ thể người, tổng hợp những loại bệnh nguy hiểm, những suy nghĩ tâm đắc của họ về
cách chữa bệnh và công dụng của một số loại thảo dược thiên nhiên...
Ngoài ra còn có một con vật bé tẹo siêu đáng yêu không rõ thuộc giống
loài nào. Cô nghĩ rằng nó là một giống mới được phát hiện nên mới có bộ
dáng kì dị như thế.
A, cô không thể nói cục cưng dễ thương thế này là kì dị được vì cô cũng là một cá thể kì dị không kém. Các giác
quan của cô đều nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều. Đặc biệt là
thị giác và thính giác. Cô có thể nhìn rõ vật thể ở cách cô hơn 1km theo đường thẳng và nghe được tất cả âm thanh lớn nhỏ xung quanh với bán
kính khoảng gần 200m mà không nhờ bất kì một dụng cụ hỗ trợ hiện đại
nào. Khả năng khác thường này giúp cô rất nhiều nhưng cũng làm cô mất
không ít bạn bè.
Đã vậy thì sao, dù cho cô có ngoan ngoãn
nghe lời, có chăm chỉ học tập hay có cả khả năng khác người đi nữa, cô
vẫn bị ba mẹ không quan tâm mà thôi.
Ba tháng trước, ngôi nhà
này đã bắt đầu thay đổi. Không còn cái không khí ấm áp hòa thuận, không
còn những tiếng nói cười rôm rả văng vẳng cũng không còn những tiếng nói trẻ thơ vui vẻ hớn hở như trước kia nữa mà thay vào đó là không khí
lạnh lẽo thâm trầm đến tĩnh lặng.
Cô vẫn còn chưa nhận
thức được sự thay đổi đột ngột đó, vẫn ngây thơ đặt những câu hỏi thắc
mắc của bản thân mà không biết rằng từng câu từng chữ của cô đang rạch
nên bao vết thương tê tái trong lòng ba mẹ.
” Tiến sĩ Todd đáng kính a, tại sao loại bệnh này lại có thể chữa như vậy mà không phải như thế này? “
” Thánh mẫu Uyển Uyển xinh đẹp ngài có thể cho con biết vì sao loại thảo
dược này lại có thể kết hợp được với loại thảo dược kia không ạ? “
” Papa, người xem bệnh án này thật là kì quái a, có thể ghi như vậy sao?”
” Mama a mama, cái cây thảo dược đó làm sao bảo quản kì lạ như thế? “
” Con muốn học kĩ thuật cấy xương quá đi, papa dạy con có được không?”
” Loại bệnh này sao lại dùng đến mấy thảo dược đó ạ, mama nói cho con nghe nhé
” Người xem này, con xử lí vết thương này rất được đó “
” A, cách phối dược mới của con có hiệu quả thật tốt, người mau mau lại đây nhìn nga “
“......”
” Papa không thương con nữa sao, con đã rất ngoan ngoãn mà “
” Mama đừng không quan tâm con như thế, con rất chăm chỉ, rất vâng lời người”
“....”
Một hôm, cô ngã xuống cầu thang trật chân. Họ chỉ nhìn không nói.
Một hôm, cô thử phối dược tẩm bổ cơ thể nhưng kết quả là tự hại thân. Họ chỉ đưa cho cô vài viên thuốc và cốc nước ấm.
Một hôm, cô âm thầm giấu đi những tập tài liệu nghiên cứu của họ. Họ nổi giận mắng cô. Đây là lần đầu tiên cô bị mắng.
Một hôm, cô hỏi họ vì sao lại không trả lời những câu hỏi của cô. Họ quăng cho cô một câu: Thật phiền.
Một hôm, cô rơm rớm nước mắt hỏi họ lí do gì lại không thương cô, yêu
cô như trước nữa. Có phải vì cô giấu tài liệu của họ. Cô đã chân thành
xin lỗi rồi mà. Có phải vì cô làm tổn hao thảo dược dự trữ của mẹ. Cô đã trồng lại khá nhiều rồi mà. Có phải vì cô khiến con chó của ba bị tật.
Cô đã tự thân tìm hiểu và giúp nó khá hơn rồi mà. Vậy thì tại sao họ lại không yêu cô, không nâng niu cô nữa. Phải chăng cô không phải là con
của họ?
Cuộc sống thật trớ trêu làm sao, mỗi nghi ngờ của cô lại là sự thật.
Đó là một ngày mưa gió hắc ám, cô tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa mama và papa của mình.
Một tiếng sét hung tợn ầm ầm càng làm con mưa thêm khủng khiếp, nó như đánh thẳng vào trái tim lẫn tâm trí của cô.
Hóa ra, cô không phải là con của họ. Thật đáng thương khi cô nghi ngờ rằng
mình chỉ là con nuôi nên họ mới lạnh nhạt với mình như thế nhưng thật ra cô còn không phải là con nuôi trong mắt họ nữa. Cô là một vật thí
nghiệm tuyệt vời của hai thánh thủ y khoa.
Một vật thí nghiệm sống hay hỏi mang danh nghĩa là con gái bảo bối của họ.
Tàn nhẫn, đau đớn quá mức chịu đựng cho một đứa trẻ chỉ mới 5 tuổi đầu phải chịu đả kích.
Đêm đó, cô khẳng định mình không nghe nhầm, họ nói rất lâu về cô. Không vì
nói về một cô con gái mà là một công trình thí nghiệm sống thành công.
Bao nhiêu phân tích, bao nhiêu lời nhận xét vang lên như thể đang bình
luận về một thứ gì đó vô tri vô giác mà không phải về một con người.
Cô nhớ mình đã khóc rất nhiều, khóc nhiều đến mức không còn nước mắt để
khóc nữa. Lúc ấy, đứa bé mới hiểu được mình nhỏ nhoi biết bao trong mắt
những vị thần kia.
Nhưng cô vẫn tự nhủ rằng có thể đó là mộng du, là ảo giác do chính cô lo nghĩ mà tạo nên.
Nào đâu 1 tuần trước, họ đi công tác, bỏ lại mình cô bơ vơ ở nhà mà chẳng chút lo lắng vướng bận.
1 tuần tự sinh tự diệt, tự nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp, học tập, và tự động viên bản thân mình.
1 tuần không một cuộc điện thoại hay tin nhắn hỏi han quan tâm.
1 tuần cô như dần chết lặng. Cô gái nhỏ linh động giờ trở nên buồn bã đến cực điểm.
Bây giờ, cô ngồi đây, ngẫm nghĩ lại tất cả. Những vết thương này vốn rất dễ dàng hồi phục nhưng chính cô đã không để nó lành lại. Cô muốn đó là lời nhắc nhở cho bản thân. Hay có lẽ đơn giản vì cô gái nhỏ muốn nhận được
sự xót thương từ ba mẹ của mình. Nhưng không hề có một sự cảm thương nào dành cho cô cả.
Bỗng một người đàn ông cao lớn ngồi xỏm trước mặt cô, mỉm cười nhẹ nhàng. Cô nhận ra đây là Lucas bạn thân của ba mẹ cô.
” Có muốn đi với chú không? “ Đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn đầy vẻ buồn bã thất vọng của cô khẽ giật mình. Không ngờ hai người bọn họ lại có thể làm tới mức độ này, đủ quyết liệt.
” Đi đâu? “ Ngẩng đầu đáp lại ánh nhìn chăm chú của Lucas, trống rỗng hỏi một câu theo phản xạ.
” Đi đến một nơi giúp cháu khẳng định chính mình “ Gương mặt kiên định
chẳng chút giả dối khiến người ta không khỏi xiêu lòng đồng ý chấp
thuận.
Không gian bỗng chốc yên lặng bất thường, chỉ còn tiếng lá xào xạc rơi đầy trên mặt sân.
” Chưa đưa đi nữa sao Lucas? “ Âm thanh quen thuộc đánh tan bầu không
khí yên lặng giữa 2 người một lớn một nhỏ. Từ trên trời hạ xuống một
chiếc máy bay mini đời mới, đôi vợ chồng Todd và Uyển Uyển nhảy xuống
ngạc nhiên khi thấy hai người vẫn chưa đi.
Ánh mắt của Henry
nhìn đôi vợ chồng không chớp mắt. Cô... Vừa nghe họ nói gì? Chưa đưa đi được? Buồn cười, thật buồn cười vô cùng, không hề kinh hoảng hay ngạc
nhiên gì cả, tất cả đã được thảo luận thỏa đáng và giờ là lúc thi hành
kế hoạch đó. Hi sinh một con rối, một vật thí nghiệm cứu cả Trái Đất thì thật là một sự trao đổi đáng giá chẳng lỗ vốn tí nào. Và cô là món hàng phải hi sinh.
Đưa mắt nhìn về phía đứa trẻ đang ngồi thất
thần dưới đất, mày Todd thoáng nhíu lại: “ Vẫn chưa được? “ Câu nói
nghe như nhẹ nhàng kia lại là con dao cắt đứt sợi dây tình thân cuối
cùng trong lòng cô bé.
” Tôi đồng ý “ Đứng dậy phủi sạch đất cát bám trên quần áo. Mím môi đưa ra quyết định số phận cả đời. Cô thật đáng thương.
Ba người còn lại sững sờ trong giây lát rồi nhanh chóng lấy lại bình
tĩnh như trước. Biểu hiện như sự đồng ý này vốn là điều tất nhiên không
thể từ chối.
” Vậy đi thôi “ Nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô và dắt lên một chiếc phi cơ đậu ngoài rào từ nãy giờ.
Không khí một lần nữa lại quay về sự im lặng bất thường.
Ngồi trên phi cơ đã cất cánh bay cao, cô thoáng nhìn ra ngoài cửa kính tìm kiếm hai người đã từng yêu cô như bảo bối.
Chỉ thấy, người đàn ông vẫn đứng đó, ôm lấy người vợ đang run run vùi đầu vào ngực hắn. Nhìn thật âu yếm hạnh phúc.
Người đàn ông ấy hướng ánh mắt về phía cô, đôi mắt đầy vẻ tự trách và đau lòng. Và... Hắn đang khóc.
Liên tiếp lắc đầu, việc này làm sao có thể, ông ấy tại sao lại khóc? Khóc
vì quá vui mừng khi Trái Đất được an toàn sao. Hoặc là khóc vì... Cô?
Làm sao có chuyện đó được! Cô lại ảo tưởng nữa rồi. Từ giây phút cô
được dắt lên phi cơ này, cô đã chết tâm. Không một lời từ biệt, không
một sự xao xuyến xót xa nào trên hai gương mặt kia. Chắc hẳn, cô nên vui vì mình đã cứu được Trái Đất khỏi một kiếp đấy. Họ chỉ tuân lệnh của
người khác mà thôi.
Gạt hết những suy nghĩ trong đầu, cái cô nên bận tâm lúc này là tương lai của mình. Chắc hẳn sẽ vô cùng đặc sắc.