Giang Thần người mặc trọng giáp, cầm trọng kiếm trong tay, dùng tốc độ không thể tưởng tượng được nổi mạnh mẽ đả thương Viên Hồng.
Đây chính là uy lực của kế hoạch huyền binh.
Là thứ mà Giang Thần dùng để đối phó với toàn bộ Hắc Long thành.
Viên Hồng vô tri chạy tới, quả thực là tự mình muốn chết.
Một cánh tay bị chém đứt, thần uy của Thông thiên cảnh tầng bảy biến mất không còn sót lại chút gì.
- Đáng ghét!
Viên Hồng cũng là nhân vật hung ác thân kinh bách chiến, người đã trúng một chiêu kiếm, thế nhưng cái tay còn lại vẫn còn dùng sức điểm ra, bắn trúng ngực của Giang Thần.
Đạo chỉ mang này, lực xuyên thấu cực mạnh, có thể đâm thủng bất kỳ một ngọn núi nào.
Đầu ngón tay rơi vào vị trí trái tim của Giang Thần, chỉ lực sắc bén hùng hậu tập trung một chút rồi phun trào.
Phanh.
Tiếng vang không giống như trong dự liệu truyền đến, Viên Hồng phát hiện ra một chỉ này của hắn tay trắng trở về.
Hai ngón tay cực kỳ đau đớn, suýt nữa đã đứt rời, nhưng cũng chỉ để lại một dấu vết nhợt nhạt trên bề mặt mà thôi.
- Chỉ có như vậy thôi sao?
Nhìn dáng vẻ vừa sợ lại vừa kinh hãi của Viên Hồng, Giang Thần cười lạnh nói.
- Trốn!
Viên Hồng không nói hai lời, xoay người chạy, tốc độ cực nhanh, thân thể hóa thành một đạo ánh sáng.
Có điều, rất nhanh Phi Nguyệt đã nhìn thấy tình cảnh như bốn người phải chịu trước đây, bị một cái bình phong vô hình ngăn cản, cho dù tư thế vẫn là cật lực phi hành như cũ, thế nhưng vẫn đứng lại ở tại chỗ.
- Như vậy mà đã muốn đi rồi sao?
Giang Thần rất khinh thường nói.
- Trận pháp? Sao trên không trung lại có trận pháp chứ?
Đầu của Viên Hồng đổ đầy mồ hôi, triệt để hoảng hốt, hắn vì giết Giang Thần mà đến, kết quả lại nhìn thấy chỉ có thể để Giang Thần giết mình mà thôi.
Đột nhiên, Viên Hồng xoay người lại, nhìn chằm chằm vào chiến thuyền.
Trận pháp ngăn cản hắn, chính là do chiến thuyền này phát ra.
- Chiếc thuyền này... Chiếc thuyền này ngươi lấy được từ đâu?
Viên Hồng không cam lòng rít gào.
Binh khí có thể dễ dàng giết chết Thông thiên cảnh, không phải là phàm vật mà con mèo con chó nào cũng có thể có được.
- Ta tạo ra.
Giang Thần đi tới trước người của hắn, thanh kiếm lớn đã giơ lên.
Nghe thấy hắn nói như thế, phản ứng của Viên Hồng rất lớn, vẻ mặt phức tạp, đáng tiếc không chờ hắn nói ra cảm nhận trong lòng thì thanh kiếm lớn đã hạ xuống.
Một tên Thông thiên cảnh tầng bảy, chết thảm!
Thi thể rơi rụng xuống dưới, máu tươi vãi ra đầy trời.
Hai người Phi Nguyệt và Lý Hanh Kính trợn mắt há hốc mồm, không thể tin tưởng được chuyện mình đang nhìn thấy.
Lúc này, trọng giáp trên người của Giang Thần lần nữa chia lìa, trở thành từng khối linh kiện trở về bên trong chiến thuyền.
Trọng giáp là một phần của kế hoạch huyền binh, cũng là nguyên do của cái tên.
Tên là huyền vũ khí, binh lính trên người mặc trọng giáp được gọi là Huyền Binh vệ.
Ở Lăng Vân Điện, thế lực có thể thành lập Huyền Binh vệ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Không nói tới kỹ thuật rèn đúc không muốn để cho người ta biết, chỉ riêng vật liệu phải dùng cũng cực kỳ quý giá.
Một bộ còn nói được, nhưng mà trăm bộ, ngàn bộ thì sao?
Ở Thánh vực, một nhánh Huyền Binh vệ có quy mô lớn nhất cũng chỉ có 362 người mà thôi.
Chiến thuyền của Giang Thần huyền vũ khí, là mười hai bộ.
Thứ vừa nãy hắn mặc là huyền vũ khí cấp bậc tướng lĩnh duy nhất.
Sau đó, Giang Thần tiếp lấy thi thể của Viên Hồng trước khi nó rơi xuống đất, lại ném lên trên chiến thuyền.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, hắn mới nhìn về phía hai người trên cơ quan chim.
- Cơ quan điểu đã sắp hỏng rồi, lên thuyền đi.
Giang Thần nói.
Phi Nguyệt và Lý Hanh Kính không do dự, đi lên trên chiến thuyền.
- Giang Thần...
Phi Nguyệt đang muốn nói chuyện thì lại phát hiện ra trên người có mấy tờ giấy bay ra, rơi vào trong tay Giang Thần.
- Ngươi làm vậy là có ý gì?
Phi Nguyệt không vui nói.
Giấy là công cụ liên lạc của Đại Hạ vương triều, trên giấy viết nội dung xong, lại đốt đi thì một bên khác sẽ thu được.
- Công chúa, ngươi đã thấy được sự lợi hại của chiến thuyền, trước khi ta hoàn thành chuyện ta cần làm trước, đành phải làm phiền ngươi nghỉ ngơi một đoạn thời gian ở bên trong chiến thuyền.
Giang Thần nói.
- Giang Thần, công chúa vừa giúp ngươi đó!
Lý Hanh Kính nói.
Giang Thần nhún vai một cái, nói:
- Nguyên nhân nàng giúp ta, ta biết, ta cũng biết lý do của ngươi, lại nói, các ngươi cũng không giúp được ta, lại còn được ta cứu.
- Thế nhưng...
Lý Hanh Kính vẫn còn muốn tranh luận.
- Ta nói chuyện không phải là đang thương lượng với các ngươi, các ngươi không có lựa chọn.
Giang Thần ngắt lời của hắn.
Con ngươi của Phi Nguyệt xoay một cái, dường như đã nghĩ tới điều gì đó, nàng nói:
- Ngươi muốn tấn công Hắc Long thành, cứu phụ thân ngươi sao?
Nếu chưa thấy sự lợi hại của chiếc chiến thuyền này, Phi Nguyệt sẽ không tin tưởng lời mà nàng tự mình nói ra.
- Đúng, nếu như Hắc Long thành nhận được tin tức, có đề phòng, như vậy sẽ gây bất lợi cho ta.
Giang Thần nói.
Giờ Lý Hanh Kính mới hiểu được nguyên nhân làm cho Giang Thần muốn giam lỏng hắn và Phi Nguyệt công chúa.
- Hắc Long thành không giống như Viên Hồng, công thành cũng không giống như là giết người, ngươi làm được không?
Phi Nguyệt hỏi.
- Chuyện này không làm phiền công chúa lo lắng.
Phi Nguyệt thấy hắn không chịu nói, còn hoài nghi mình đang tìm hiểu tình báo, nàng rất là tức tối.
- Nếu như ngươi tấn công Hắc Long thành, Hạo Thiên cũng sẽ ra tay đối với tộc nhân của ngươi.
Phi Nguyệt nói.
- Vì lẽ đó ta muốn trở về Thiên Đạo môn trước, giải quyết hắn trước rồi làm tiếp.
Ngữ khí đương nhiên của Giang Thần làm cho Phi Nguyệt bất ngờ, nàng nói:
- Thiên Đạo môn sẽ không để cho ngươi dùng chiến thuyền động thủ.
- Ta đã từng nói ta dùng chiến thuyền chưa? Ngươi cứ ở trên thuyền cẩn thận ngắm nghía đi, nhìn xem hôn phu của ngươi chết ở trong tay ta như thế nào.
Giang Thần nói xong, chiến thuyền bắt đầu tăng tốc, trong vài giây ngắn ngủi đã dùng tốc độ gấp mấy lần cơ quan chim bay đi.
Vào giờ phút này, ở trong Thiên Đạo môn.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc phát hiện ra cột sáng màu vàng trên Thiên Vương phong đã đột nhiên biến mất, thu hồi vào đỉnh núi.
Trong lúc vắng lặng, Thiên Vương phong lại phát ra tiếng nổ vang như sấm, một luồng sóng khí mạnh mẽ khuếch tán về phía bốn phương tám hướng.
Xuất quan!
Người phản ứng của Thiên Đạo môn kịp lại, không ít đệ tử phấn chấn và kích động.
Cùng lúc đó, Xích tiêu phong cũng rất không bình tĩnh, từng chiếc từng chiếc thuyền phi hành phóng đến.
- Bọn chuột nhắt Giang phủ, lăn ra đây!
- Giang Phong, ngươi bắt nạt sư đệ của ta, đi ra đánh một trận với ta!
- Người Giang phủ đều là người man rợ đến từ Thập vạn đại sơn, từ sau khi các ngươi đến, Thiên Đạo môn đã nhiều lần xảy ra việc trộm cướp, hôm nay ta chuyên tới để tra xét.
Những đệ tử này đến vượt quá dự đoán của mọi người, hưng binh vấn tội, chửi cho cả Xích tiêu phong và người Giang phủ máu chó đầy đầu.
Ở trong miệng của bọn hắn, người của Giang phủ đều là hạng người tội ác tày trời, không thể tha thứ.
Lại một lát sau, bọn họ đã thống nhất với nhau, đưa ra yêu cầu.
Đó là Xích tiêu phong triệt đi trận pháp, để bọn họ tiến vào, nói rõ ân oán.
Người của Xích tiêu phong cũng không phải người ngu, một khi mất đi trận pháp bảo vệ, như vậy bọn họ sẽ như cừu non để mặc cho người ta xâu xé.
Tuy rằng ở trong môn phái sẽ không xảy ra chuyện tàn sát, thế nhưng nhìn thanh thế này, rõ ràng là muốn đả thương bọn họ, lại đuổi ra khỏi Thiên Đạo môn.
Sau đó, chính là tai ương ngập đầu.
Điều làm cho người ta tuyệt vọng chính là, động tĩnh như vậy lại không thấy các trưởng lão trong môn phái xuất hiện.
- Cũng may trước đó đã đuổi một số người về Nam Phong lĩnh rồi.
Trên Xích tiêu phong, Phạm Đồ vui mừng nghĩ vậy, sau khi cột sáng xuất hiện, hắn đã nhận ra được chuyện không ổn, cho nên đã đuổi đệ tử Giang phủ về, đồng thời còn điều đến đây không ít Phong hành vệ.
- Một khi bị đuổi ra khỏi Thiên Đạo môn, quan hệ giữa Nam Phong lĩnh và Thiên Đạo môn sẽ gián đoạn, đến lúc đó, Nam Phong lĩnh cũng đối mặt với tai ương ngập đầu.
Nghĩ tới đây, Phạm Đồ rất là bi ai.
Hắn chỉ có thể chờ mong thiếu chủ không nên trở về vào lúc này mà thôi.
Bởi vì trở về cũng không thể thay đổi tất cả những thứ này, chỉ có thiếu chủ còn sống thì Nam Phong lĩnh mới sẽ không bị diệt vong, sẽ có ngày đông sơn tái khởi.