Thần Võ Chiến Vương

Chương 330

- Xích tiêu phong, các ngươi cho rằng không triệt hồi trận pháp thì sẽ không có chuyện gì sao? Quá ngây thơ!

- Ta cho các ngươi thời gian một nén nhang, nếu không chúng ta sẽ đi mời Ninh Hạo Thiên sư huynh vừa mới xuất quan ra tay.

- Không sai, Xích tiêu phong các ngươi đã phạm vào nhiều sai lầm như vậy, hôm nay chúng ta sẽ cùng tính một lượt!

Mắt thấy không ai trong Xích tiêu phong đáp lại, người bên ngoài càng ảo não hơn nữa, lại truyền tối hậu thư vào trong.

Khi ở Thiên Vương Phong xuất hiện dị động thì Ninh Hạo Thiên cũng đã bắt đầu sắp xếp.

Tiêu diệt Giang Thần, tiêu diệt Nam Phong lĩnh là mục tiêu của hắn, như vậy mới có thể rửa sạch sỉ nhục mà Giang Thần mang tới cho hắn.

Thế nhưng, dù sao Xích tiêu phong cũng là một phong ở bên trong Thiên Đạo môn, không thể vô duyên vô cớ ra tay được.

Mặc dù nói bây giờ có lý do thì cũng vô cùng buồn cười, thế nhưng ít nhất cũng không phải là không có lửa có khói.

Bên trong Xích tiêu phong, đám người Mạnh Hạo, Phạm Đồ, Giang Phong tụ tập lại cùng một chỗ, thương lượng xem nên làm thế nào cho phải.

- Chống đỡ đi, có thể chống đỡ được bao lâu thì hay bấy lâu.

Phạm Đồ bất đắc dĩ nói.

- Hừ, cố gắng chống đỡ đợi Giang Thần trở về!

Mạnh Hạo vẫn còn ôm hi vọng, sáng mắt lên, nói:

- Lúc trước ngay cả trưởng lão Thông thiên cảnh cũng không phá được đại trận, Ninh Hạo Thiên cũng không nhất định đã có thể phá được trận pháp.

- Ta cũng đồng ýchống đỡ, nhưng không phải chống đỡ tới lúc thiếu chủ trở về, là chống đỡ tới khi Nam Phong lĩnh có đầy đủ thời gian để rút đi.

Phạm Đồ liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng nói.

Mạnh Hạo và Văn Tâm vô cùng bất ngờ, nhìn vẻ mặt của đám người Giang gia, đã không ôm bất cứ hy vọng nào nữa.

- Giang Phong, vậy tại sao ngươi không đi?

Mạnh Hạo hiếu kỳ nói, bởi đều sinh sống ở trong Xích tiêu phong, cho nên giữa hai người cũng bồi dưỡng được tình bằng hữu.

- Nếu ta đi sẽ làm cho Hắc Long thành nhận ra được ý đồ, sẽ vây quanh Nam Phong lĩnh từ sớm.

Giang Phong nghiêm túc nói.

Mạnh Hạo hít vào một hơi, khâm phục hắn không thôi.

- Tại sao các ngươi không ôm ấp kỳ vọng đối với Giang Thần cơ chứ?

Văn Tâm không nhịn được nói.

- Quận chúa, không phải chúng ta không có lòng tự tin đối với thiếu chủ, là thời gian nửa năm thực sự quá ngắn.

- Ta tin rằng, thiếu chủ sẽ có khả năng trở thành Thông thiên cảnh, nhưng Thông thiên cảnh còn có giai đoạn sơ cấp, lại là tầng một đó.

- Ninh Hạo Thiên đã sớm đột phá giai đoạn sơ cấp, cảnh giới tăng lên, lại đạt được truyền thừa.

- Cho nên coi như chúng ta ôm ấp kỳ vọng cao nhất đối với thiếu chủ, lại có kỳ vọng thấp nhất đối với Ninh Hạo Thiên thì hiện tại hai người cũng không cùng một đẳng cấp.

Văn Tâm không có gì để nói, cẩn thận nghĩ lại lời này, nàng cũng phát hiện ra không có chỗ nào là không đúng cả.

- Có điều, nhất định Giang Thần sẽ trở về.

Văn Tâm nói.

Mặc kệ có bao nhiêu chênh lệch, Giang Thần cũng sẽ bỏ mặc không để ý tới tộc nhân của mình, đây là hiểu biết của Văn Tâm đối với hắn.

Phạm Đồ đang muốn nói cái gì đó thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, những người khác cũng như vậy.

Mặt đất dưới chân đang run lên bần bật, mọi người chạy ra bên ngoài thì lại phát hiện ra cả tòa Xích tiêu phong cũng như vậy, đất rung núi chuyển, núi đá lăn xuống.

Nhìn người của Xích tiêu phong vô cùng chật vật, các đệ tử Thiên Đạo môn trên không trung phát ra tiếng cười lớn chói tai.

Những kiến trúc đã từng được Giang Thần bố trí bị hủy, không ít người của Giang phủ bị thương.

Trên đỉnh núi, đang có một bóng người vĩ đại, hai tay vung lên, động tĩnh của Xích tiêu phong càng lúc càng lớn.

Nhìn khuôn mặt, chính là Ninh Hạo Thiên vừa mới xuất quan!

Khí chất không có biến hóa quá lớn, vẫn là vẻ kiêu căng khinh người như cũ, theo Thiên chi hoàn trong khí hải vận chuyển, lực lượng mạnh mẽ làm cho không gian quanh thân hắn vặn vẹo.

- Hắn đang dùng man lực phá trận!

Phạm Đồ ý thức được điểm ấy, lập tức phát động trận pháp.

Nhưng mà, Ma thần ở trong trận pháp vừa mới được ngưng tụ thành hình, còn chưa kịp bày ra uy lực thì đã bị đạp nát.

Đến cuối cùng, trận pháp bị đè ép đến cực hạn, lại bị xé ra một cái miệng nhỏ, trong nháy mắt đã tan vỡ toàn diện.

Theo một tiếng hoan hô của các đệ tử Thiên Đạo môn, bọn họ trắng trợn không kiêng dè xông vào Xích tiêu phong.

- Thân là đệ tử trong môn, không ngờ lại bày ra sát trận như vậy, lòng muông dạ thú, liếc mắt một cái đã rõ mồn một.

- Lại lấy cái này bảo hộ tộc nhân mình, làm cho Xích tiêu phong trở thành khối u ác tính của Thiên Đạo môn, làm cho chúng nhân phẫn nộ.

- Hôm nay, Xích tiêu phong sẽ bị xoá tên ở Thiên Đạo môn, người được Giang Thần mang tới Thiên Đạo môn, trục xuất tất cả.

- Ở trước đó, tất cả tội danh, phải tính toán rõ từng cái một.

Sau khi phá trận, Ninh Hạo Thiên tuyên bố vận mệnh của Xích tiêu phong, hắn không tự mình động thủ mà là trở về Thiên Vương Phong.

Những đệ tử xông vào Xích tiêu phong, liên tục cười lạnh, vây người của Giang gia lại.

- Các ngươi muốn làm gì?

Mạnh Hạo phẫn nộ quát.

- Mạnh Hạo, mấy ngày trước đó ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ đoạt đi mấy viên linh đan từ tay ta, ta nghĩ ngươi còn nhớ chứ?

Trong đám người lập tức có người nhảy ra, ngữ khí rất bất thiện, ánh mắt âm độc.

- Rõ ràng là ngươi tài nghệ không bằng người...

Mạnh Hạo không chút suy nghĩ phản bác, thế nhưng đột nhiên một người đi tới trước người của hắn, tiếng xé gió vang lên.

Mạnh Hạo chỉ có thể miễn cưỡng giơ cánh tay lên để chống lại, tiếp theo đã bị đánh ngã xuống đất, cánh tay đã mất đi tri giác.

- Sư đệ ta hỏi ngươi có hay không, ngươi chỉ cần trả lời có hay không là được.

Người xuất thủ lạnh lùng nói.

Một màn tương tự cũng xảy ra ở trên người của Giang Phong, các loại lý do và cớ đều được dùng tới.

- Dừng tay!

Phạm Đồ tiến lên phía trước, giận dữ hét:

- Không pải các ngươi muốn đuổi chúng ta ra sao, chúng ta đi là được! Dù là chuyện mà các ngươi chỉ trích, chỉ cần đi tới Hình Pháp đường nói là được.

- Làm càn! Đã đến lúc này rồi mà ngươi còn dám thô bạo như vậy, quả nhiên đúng như Ninh Hạo Thiên sư huynh từng nói, là người man rợ từ đại sơn đến.

- Để ta giáo huấn hắn!

Hai tên đệ tử không nói hai lời ra tay, không nói bất kì đạo lí gì cả.

May mà quyền pháp của Phạm Đồ không yếu, lấy một địch hai, không rơi xuống thế hạ phong.

- Đồ vô dụng, để cho ta tới!

Lại có một tên đệ tử mở miệng, mà tiếng tăm của hắn hoàn toàn khác với đám người chung quanh.

Cảnh giới là hậu kỳ đỉnh cao, trực tiếp vỗ một chưởng về phía Phạm Đồ.

Cảnh giới của Phạm Đồ chỉ là trung kỳ viên mãn, lập tức bị đập bay ra ngoài.

- Phạm thúc!

- Phạm quản sự!

Giang Phong và Phong hành vệ chạy tới, kiểm tra thương thế của Phạm Đồ.

Bên này, người đến gây phiền phức bắt đầu hoan hô, khen hay người mới xuất thủ.

- Lưu Vĩnh Lượng sư huynh không hổ là người đứng thứ tư trên Thiên tử bảng!

- Một chưởng đã khiến cho dã nhân của Giang phủ ngã xuống.

Hóa ra vị đệ tử hậu kỳ đỉnh cao này là người đứng trong mười vị trí đầu của Công tử bảng, trước đó vẫn luôn bế quan, mãi đến gần đây mới xuất hiện ở trong tầm mắt của đệ tử Thiên Đạo môn.

Hơn nữa còn đã trở thành nanh vuốt của Ninh Hạo Thiên.

- Được rồi, người của Giang phủ rời khỏi Thiên Đạo môn là được, còn tổn thất và ân oán mà các ngươi nói, cũng có thể tìm ta để tính tonas!

Văn Tâm cũng không nghĩ tới những người này lại quá đáng như vậy, làm nhục người Giang phủ như thế, nàng lập tức đứng ra.

Trải qua mấy ngày này, tốc độ tu hành của nàng tăng nhanh như gió, đã là Thần Du cảnh hậu kỳ.

Mặt khác, nàng lại là Quận chúa, đã dọa cho không ít người phát sợ.

Đương nhiên, cũng chỉ là Quận chúa mà thôi, một số ít người không phản đối cười cười, ví dụ như Lưu Vĩnh Lượng là một trong số đó.

- Quận chúa mở miệng, đương nhiên không thành vấn đề, chỉ cần bảo những dã nhân này quỳ xuống mặt đất xin tha nhận sai thì chúng ta sẽ để bọn họ đi.

Lưu Vĩnh Lượng nói.

- Ha ha ha, không sai, quỳ trên mặt đất sám hối, chúng ta sẽ thả bọn họ đi.

- Đây là sự khoan dung lớn nhất của chúng ta đối với dã nhân rồi!

Lời của Lưu Vĩnh Lượng được không ít đệ tử tán thành, cả đám liên tục kêu gào.

- Không thể!

Phạm Đồ đứng dậy, nổi giận gầm lên một tiếng, các Phong hành vệ khác lục tục xuất ra vũ khí của mình.

- Quận chúa ngươi nhìn xem, những dã nhân này muốn tìm chết!

Lưu Vĩnh Lượng cười lạnh nói.
Bình Luận (0)
Comment