Sau đó, một nhà ba người đi tới chủ phủ.
Đại quân của Vương triều đã thối lui, tình huống thương vong của Nam Phong lĩnh cũng đã được thống kê ra.
- Chết 103 người, không có người bị thương.Âm thanh của Giang Thiên Hùng ẩn chứa lửa giận, không có người bị thương, chuyện này ý nghĩa là quân đội Vương triều gặp ai là giết người đó.
May mà đại quân chỉ tiến vào ngoại vi của Nam Phong lĩnh, nếu không, tử thương sẽ càng nghiêm trọng thêm nữa.
- Đại Hạ vương triều đã hoàn toàn coi người đại sơn chúng ta là chó lợn!Giang Vấn Thiên tức giận nói.
Giang Thanh Vũ nói:- Phụ thân, Thiên Hùng, mọi người cứ tiếp tục mang người của Nam Phong lĩnh vào trong sơn thành, đề phòng bất trắc.
- Tại sao vậy? Không phải nói đại quân của vương triều đã lui rồi sao?
Giang Vấn Thiên và Giang Thiên Hùng cùng cả kinh, cho rằng chuyện này còn chưa kết thúc.
- Không, chúng ta cần phải muốn báo thù.Giang Thanh Vũ nói.
Trước đó Giang Thần nghe hắn nói như thế cũng đã sợ hết hồn, huống chi là Giang Vấn Thiên và Giang Thiên Hùng.
Đối với bọn họ, phản kích không thể nghi ngờ là chuyện nói mơ giữa ban ngày.
Đối thủ của bọn họ là toàn bộ vương triều đó.
- Đương nhiên, Nam Phong lĩnh không cần có bất kỳ động tác gì cả, chỉ cần chiếc chiến thuyền này của Giang Thần và đám người Phạm Đồ mà thôi.Giang Thanh Vũ nói.
- Có thể được không?Giang Vấn Thiên thấp thỏm bất an, nhận thức đối với sức mạnh của bọn họ rõ ràng đã không theo kịp được phụ tử Giang Thanh Vũ và Giang Thần nữa rồi.
- Cứ chờ tin tức tốt của chúng con đi, chúng con còn có Thiên Đạo môn giúp đỡ nữa.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong, Giang Thanh Vũ dẫn dắt đội ngũ chạy ra bên ngoài đại sơn.
Cao Nguyệt khôi phục thực lực, là một vị Tôn giả, có sức chiến đấu rất mạnh.
Chờ tới khi đi ra bên ngoài đại sơn, người của Thiên Đạo môn cũng đã chuẩn bị sắp xếp xong.
Tô Tú Y, Thiên Đạo Tam Thanh, còn có một nhóm trưởng lão, mang theo vũ khí chiến tranh có uy lực không tầm thường.
Sức chiến đấu của song phương hợp lại, tuyệt đối có thể làm cho Đại Hạ vương triều phát sợ.
Đương nhiên, nếu muốn hoàn toàn hợp tác tín nhiệm nhau thì nhất định phải để Giang Thần đảm nhiệm chức vị chưởng giáo Thiên Đạo môn.
Nếu như vậy, hắn sẽ phân biệt là người nối nghiệp đời tiếp theo của Nam Phong lĩnh và Thiên Đạo môn.
- Giang Thần, những trưởng lão này còn không biết chuyện Ninh Hạo Thiên đã bị cứu đi, cho nên mới ký gửi toàn bộ hi vọng ở trên thân thể của ngươi, cũng không nên nói ra, bởi nói ra sẽ lộ hết.Âm thanh của Tô Tú Y lặng lẽ vang lên ở bên tai Giang Thần.
Giang Thần gật gật đầu, thái độ của Thiên Đạo môn vẫn luôn lấy bảo thủ làm chủ, cầu ổn thỏa cầu hoà.
Nếu như Ninh Hạo Thiên bị phế mà lại mất đi Giang Thần, trong tương lai không lâu sau đó, thực lực Thiên Đạo môn sẽ xuống dốc không phanh.
Vì vậy Thiên Đạo môn mới đưa ra lựa chọn, đứng về phía Giang Thần.
Đương nhiên, sở dĩ Thái Thượng trưởng lão của Thiên Đạo môn bị thuyết phục, nguyên nhân chủ yếu không phải là Giang Thần, mà là Giang Thanh Vũ.
Thực lực sâu không lường được của hắn có thể ảnh hưởng đến thế cuộc của bất kỳ bên nào trong Hỏa vực.
- Lên đường đi, hoàng quyền ngông cuồng tự đại, đây là lúc nó sẽ bị lật đổ.Giang Thanh Vũ nói.
Giang Thần nghĩ tới điều gì đó mà đi vào trong khoang thuyền của chiến thuyền, hắn đã nhìn thấy Lý Hanh Kính đang rất tức giận và Phi Nguyệt hồn bay phách lạc.
Lý Hanh Kính không để ý tới thực lực chênh lệch, nắm lấy vạt áo của Giang Thần, cả giận nói:- Giang Thần, Phi Nguyệt công chúa rơi vào trên tay ngươi là vì là cứu ngươi, ngươi lại dám bắt nàng làm con tin sao?
- Nếu không thì sao? Ta sẽ trơ mắt nhìn phụ thân nàng giết toàn tộc ta hay sao?
Giang Thần mạnh mẽ gỡ tay hắn ra, nói:- Còn nữa, nguyên nhân nàng cứu ta, ngươi cũng không biết lợi ích tương quan trong đó, lần sau nếu còn như vậy thì tự gánh lấy hậu quả.
Đẩy Lý Hanh Kính ra, Giang Thần đi tới trước người của Phi Nguyệt, nói:- Mọi chuyện phát triển đến một bước này, không phải là thứ ta muốn, nhưng ta nhất định phải giải quyết mọi chuyện.
- Ừm.Cũng không biết Phi Nguyệt có nghe được hắn nói hay không mà đáp một tiếng rất mờ mịt.
Kỳ thực Giang Thần muốn hỏi tình báo có liên quan tới kinh thành hoàng cung, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng, thực sự là không đành lòng.
Hắn vừa liếc nhìn Lý Hanh Kính, lập tức triệt đi kết giới trong khoang thuyền, nói:- Các ngươi có thể rời đi.
- Công chúa, chúng ta đi thôi.
Lý Hanh Kính đã sớm không muốn ở chỗ này nữa rồi.
Phi Nguyệt lắc lắc đầu, không nói gì.
Giang Thần tâm tình phức tạp rời khỏi khoang thuyền, mọi chuyện diễn biến thành như vậy, đã không còn là loại đấu khí của oan gia cừu hận trước đây nữa.
...
Cùng lúc đó, kinh thành hoàng cung, Kim Loan điện.
Sau khi Đại Hạ Hoàng Đế từ Hắc Long thành trở về đã ở đây chờ đợi tin tức.
Hắn không quá để chuyện này ở trong lòng, chỉ là hắn đang âm thầm tính toán làm sao thông qua chuyện ngày hôm nay, lợi dụng tốt nhất quan hệ với Mộ Dung gia và người của Tô gia, dùng hai gia tộc này để giúp đỡ hắn củng cố vững chắc hoàng quyền, đối phó với Thiên Đạo môn.
Thân là vua của một nước, ánh mắt của hắn đặt ở chỗ lâu dài, đối phó với Giang Thần và Nam Phong lĩnh là vì báo thù thay cho Tam hoàng tử.
Nhưng nhiều hơn đó là muốn đối phó với Thiên Đạo môn.
- Nếu như Phi Nguyệt không chết, kế hoạch trước đó sẽ không thay đổi, đợi Ninh Hạo Thiên từ Long Vực trở về thì sẽ có thể làm cho Thiên Đạo môn triệt để thần phục.
- Bây giờ, chỉ có thể mạnh mẽ chèn ép Giang Thần, bởi vì như vậy, ở Hỏa vực, chỉ có Thiên Đạo môn có thể cứu được hắn mà thôi.
- Cả nhà Ninh Hạo Thiên bị Giang Thần hại chết, Thiên Đạo môn không rõ thế cuộc, một khi trợ giúp Nam Phong lĩnh, như vậy sẽ có mầm tai họa trí mạng.
- Nếu như không có, cũng không tổn thất gì cả. Đưa một nhân tình cho Ninh Hạo Thiên và Mộ Dung gia, sao lại không làm chứ?
Nghĩ tới những chuyện này, Đại Hạ Hoàng Đế không nhịn được bật cười, đắc ý về kế hoạch của mình.
Thiên Đạo môn ở bên trong cảnh nội Đại Hạ vương triều là cái đinh trong mắt của hắn, trở thành cản trở to lớn nhất để hắn nhất thống Hỏa vực, nhất định hắn phải giải quyết, hoặc là biến thành thế lực của mình.
Nhưng mà, Đại Hạ Hoàng Đế ngàn tính vạn toán lại tính toán sai thực lực của Giang Thanh Vũ.
Bị Hắc Long thành bắt, coi như quá trình khúc chiết như thế nào đi nữa thì nhiều lắm cũng chính là Tôn giả tầng thấp nhất mà thôi.
Thế nhưng, bởi chuyện hạ độc cũng không vẻ vang cho nên Hắc Long thành không nói tới tình báo này, bây giờ cũng đã không có cơ hội nữa, nó đã trở thành sai lầm trí mạng nhất của Đại Hạ Hoàng Đế.
- Chiến công Nam Phong lĩnh bị diệt, có lẽ cũng sắp tới rồi.Đại Hạ Hoàng Đế nhìn về phía cửa điện, không khỏi nghĩ vậy.
Mà ở kinh thành, tin tức quân đội vây quét Nam Phong lĩnh cũng nhanh chóng truyền ra.
Bởi Nam Phong lĩnh là gia tộc của Giang Thần, mà nửa năm trước, Giang Thần ở đã kinh thành chém giết Tam hoàng tử.
Cho dù lúc đó Đại Hạ vương triều nói sẽ không truy cứu, thế nhưng hiện tại xem ra, vẫn không nhẫn nại được.
Nhưng tại sao lại ra tay vào lúc này cơ chứ?
Nương theo nghi hoặc này, tin tức Hắc Long thành bị diệt cũng như như gió truyền ra.
Lúc vừa mới bắt đầu, mọi người không muốn tin.
Hắc Long thành tồn tại gần ngàn năm, bởi tổ tiên đã từng chém giết qua một con rồng cho nên uy danh lan xa, coi như hiện tại sa sút thì cũng là thế lực nhất lưu ở bên trong vương triều.
Không thể nói diệt là diệt được.
Ít nhất ở trong quá trình bị diệt này, sẽ duy trì mấy ngày, đánh không lại thì nhất định Hắc Long thành sẽ tử thủ, lại phái người đi cầu viện.
Nhưng giống như bây giờ không hề có chút điềm báo trước nào đã bị diệt tộc, chỉ có một khả năng, đó là bị cường giả tuyệt thế diệt, ở trong thời gian ngắn nhất hoàn thành chuyện này.
Nhưng, khi bọn họ biết người hủy diệt Hắc Long thành chỉ có một người Giang Thần, tất cả mọi người đều cảm thấy đây là chuyện cười của một người ngu, là một lời đồn.
- Đó là cái gì vậy?
Đột nhiên, có người phát hiện ra ở trên bầu trời có hơn bốn mươi cái cột lớn chậm rãi hạ xuống, trải rộng toàn bộ hoàng cung.
Điều làm cho người ta sợ hãi chính là, cây cột tiếp xúc với đại trận phòng ngự của hoàng cung lại không bị một chút ảnh hưởng gì cả, xuyên qua đại trận, tạo thành lực phá hoại rất lớn làm cho đại trận mất đi hiệu lực.
Ong ong ong!
Âm thanh Diệt Thế đại pháo chuyển động, cũng vang lên ở trên bầu trời kinh thành.