Rất nhanh người ở kinh thành sẽ cảm nhận được loại chấn động thân ở trong đó của người Hắc Long thành lúc đó.
Hoàng cung, là trung tâm của Đại Hạ vương triều, là trái tim của bá chủ Hỏa vực.
Vương triều đã trải qua bình tĩnh không biết bao năm, không ngờ sự bình tĩnh này lại bị phá vỡ vào một ngày bình thường không có gì lạ như vậy.
Hình cầu màu xanh lam chẳng khác nào một đạo lưu tinh, xẹt qua đỉnh đầu của mọi người ở kinh thành, đánh vào bên trên tường thành Hoàng thành cao vút kia.
Sau đó, ở trong vô số đạo ánh mắt chấn động, tường thành hùng vĩ ầm ầm sụp đổ.
Hoàng cung ẩn giấu ở sau tường thành cũng bị vạch trần tấm màn thần bí ở trước mặt mọi người.
Tùng tùng tùng tùng!
Hầu như trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ, tiếng trống trận từ trong hoàng cung truyền đến, có một lượng lớn binh lính tuôn ra, từng chiếc đại pháo cũng được đẩy tới nơi rộng rãi hơn.
- Là Thần Long đại pháo!
Người mắt sắc lập tức nhận ra đại pháo, cả đám cả kinh, đây là đại sát khí uy chấn tứ phương của Thần Long hoàng triều năm đó.
Không nghĩ tới Đại Hạ vương triều còn giữ lại, đồng thời vừa mới bắt đầu đã lấy ra.
Từng cái đại pháo nhắm ngay lên trên không trung, nơi đó có một chiếc chiến thuyền như bị hỏa diễm nâng đỡ, công kích vừa nãy là đến từ trên thuyền.
Rất nhanh tiếng pháo bắn đã vang lên, Thần Long đại pháo bắn ra từng đạo từng đạo dải lụa, uy lực kinh người, không gì không xuyên thủng.
- Phốc!
Nhưng mà, khi đạn pháo còn chưa bắn trúng chiến thuyền, chiến thuyền đã phát ra một tiếng vang kỳ quái, tiếp theo có một tia sáng chói mắt bắn về phía dưới rồi khuếch tán ra.
Đạn pháo tiếp xúc với ánh sáng, lập tức trở nên cực kỳ yếu đuối, đạn pháo cũng đã lộ ra, sau đó rơi xuống bên dưới.
- Xảy ra chuyện gì?
- Đây là món đồ quỷ quái gì vậy?
- Dường như tất cả vũ khí dùng nguyên thạch làm năng lượng đều không có tác dụng.
- Thật là đáng sợ.
Đám người trong kinh thành có thể nhìn thấy rõ ràng, cho nên các binh sĩ đều rất hoảng loạn, trơ mắt nhìn chiến thuyền bay đi về phía hoàng cung.
- Giang Thần!
Nương theo một tiếng gầm lên giận dữ, mọi người đã nhìn thấy Đại Hạ Hoàng Đế phẫn nộ từ trong Kim Loan điện bay ra, đi lên trên bầu trời.
Nghe thấy cái tên hắn quát, tất cả mọi người trên dưới kinh thành đều xôn xao.
- Ngươi cho rằng nơi này là Hắc Long thành sao? Dựa vào một chiếc thuyền rách đã muốn làm loạn sao?Đại Hạ Hoàng Đế lại nói.
Lời nói này đã chứng thực tin tức về Hắc Long thành, hơn nữa người hoàn thành tất cả những thứ này, chính là Giang Thần.
- Cẩu Hoàng Đế, hi vọng ân tình ngươi có được từ Mộ Dung gia và Tô gia sẽ không làm cho ngươi hối hận.Âm thanh của Giang Thần cũng từ trên boong thuyền truyền tới, vẫn là vẻ phong lưu bất kham như cũ, dám chính diện mắng vào mặt của Hoàng thượng.
- Ha ha ha.
Đại Hạ Hoàng Đế không những không giận mà còn cười, trong mắt tràn ngập vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nói:- Ta nghĩ, tộc nhân của ngươi đã bị diệt sạch rồi đúng không?
Vốn, hắn cho rằng Giang Thần bởi vì như vậy cho nên mới mất đi lý trí chạy đi tìm cái chết.
Hắn không chờ Giang Thần trả lời, nụ cười lập tức thu lại, quát lạnh:- Bắn cung!
Tiếng nói vừa dứt, từ các nơi trong hoàng cung, truyền đến tiếng dây cung nhảy lên, nghe động tĩnh này, là xe bắn tên, cung tên phóng tới cũng như là trường mâu vậy.
Thế nhưng, những tiễn xa này hoàn toàn không chỉ có như thế, sau khi đi tới giữa không trung thì theo chuyển động đã biến ảo thành những đầu Ngân Long bằng năng lượng, xoay tròn rồi xông tới phía trước.
Đầu tiên là đánh vào trên trận pháp phòng ngự của chiến thuyền, thân thể bằng năng lượng của Ngân Long bị mài một chút, từ đầu rồng đến đuôi rồng.
Ở trong quá trình này, trận pháp phòng ngự của chiến thuyền giống như một cái mặt pha lê, xuất hiện từng vết nứt, đến cuối cùng phanh một tiếng bị phá nát, mà đám Ngân Long bằng năng lượng còn lại thì lại xông tới chiến thuyền.
Diệt Thế đại pháo thay đổi phương thức nã pháo, khí trụ màu xanh lam quét ngang ra.
- Giang Thần, mỗi một mũi tên ở đây đều có oai của Hắc viêm Hắc Long thành, mỗi người ở nơi này, đều hơn lực lượng Hắc Long mà Ninh Hải mượn được.
Nói xong, bên người Đại Hạ Hoàng Đế xuất hiện bốn bóng người, trên người mặc trường bào màu vàng sậm, đeo mặt nạ.
- Thủ hộ Vương tộc!
Đám người kinh thành lại cả kinh, ngày thường, sau khi ăn xong chuyện phiếm của bọn họ chính là nói tới chuyện sức mạnh của hoàng thất mạnh bao nhiêu, ở trong vô số cuộc bàn luận, thủ hộ của Vương tộc là đối tượng được nghị luận nhiều nhất.
Nhưng người tận mắt nhìn thấy, rất ít.
Bây giờ lại có bốn người xuất hiện, khiến cho bọn họ mở mang tầm mắt.
Thực lực của thủ hộ Vương tộc, cũng không làm cho bọn họ thất vọng, thực lực đều là Tôn giả.
Hoàng cung có thực lực mạnh mẽ, không cần dùng binh sĩ nhỏ như Hắc Long thành để tiêu hao sức chiến đấu của kẻ địch.
Đại trận của chiến thuyền bị phá, Diệt Thế đại pháo vẫn còn đang đấu với Ngân Long bằng năng lượng.
Thủ hộ Vương tộc ép sát từng bước, không cho Giang Thần cơ hội lấy ra Hủy Thiên nộ liên.
Kết cục sắp tới kết quả như Đại Hạ Hoàng Đế suy nghĩ, Giang Thần bị mất mạng, chiến thuyền sẽ do hắn tiếp quản.
Giữa lúc này, một con hỏa phượng từ trên trời giáng xuống, đáp xuống, bay qua ở trước người của Giang Thần, bốn tên thủ hộ Vương tộc khí thế hùng hổ tức thì bị bức lui.
Mà Ngân Long bằng năng lượng thì bị hỏa diễm đốt cháy, nhanh chóng tiêu hao hết, biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.
Toàn bộ quá trình xảy ra rất nhanh, mọi người còn không phản ứng lại thì đã nhìn thấy đầu hỏa phượng kia đã hóa thành một người nữ tử.
Một phụ nhân xinh đẹp, nhưng ngoại trừ y phục và khí chất, da thịt trắng nõn giống như thiếu nữ ra, khuôn mặt xinh đẹp kia lại mang theo mùi vị nửa thành thục, mà điều làm cho người ta để ý nhất chính là khí chất kia.
Trước mặt nàng có một vị đế hoàng đang đứng, thế nhưng so với nàng lại như bình dân phổ thông vậy.
- Các hạ, ngươi là ai? Tại sao lại tham gia chuyện của Đại Hạ vương triều?
Đại Hạ Hoàng Đế sững sờ, biến cố bất thình lình là chuyện mà trong tình báo của hắn không có.
Từ lúc nào bên người Giang Thần có Tôn giả là nữ nhân chứ?
Đây là chuyện mà Đại Hạ Hoàng Đế không nghĩ ra, cũng là nghi hoặc của đám người kinh thành.
- Ồ, các ngươi muốn giết nhi tử bảo bối của ta, chẳng lẽ bảo chúng ta phải đứng nhìn hay sao?
Đã mười mấy năm rồi Cao Nguyệt chưa từng chiến đấu, nhưng mà phượng huyết trong xương, ngạo khí của thân là tiểu thư Cao gia không giảm mà lại còn tăng.
- Mẫu thân của Giang Thần?
Tất cả mọi người đều không tin lời mà mình nghe được.
Người của Đại Hạ vương triều, ấn tượng đối với Giang Thần vẫn là một người không ngừng vươn lên, từ bên trong nghịch cảnh trưởng thành.
Phải biết rằng, phụ mẫu, thậm chí là gia gia của Ninh Hạo Thiên, thậm chí toàn bộ Hắc Long thành, đều không có lấy một Tôn giả!
Từ lúc nào, Giang Thần có chỗ dựa như vậy chứ?
- Đã như vậy, một Tôn giả, Đại Hạ vương triều vẫn chịu được!
Đại Hạ Hoàng Đế biết được thân phận này của nàng cũng biết đã không có chỗ thương lượng được nữa, hắn chỉ có thể không chết không thôi mà thôi.
Hắn liếc mắt nhìn chiến thuyền, trải qua động tĩnh vừa nãy, lúc này nó đang khôi phục, là thời cơ tuyệt hảo để công kích.
- Tiến lên cùng ta!
Đại Hạ Hoàng Đế muốn đích thân động thủ, khí tức để lộ ra so với thủ hộ Vương tộc còn mạnh hơn nhiều.
Năm đấu với một, cùng là Tôn giả, phần thắng của Cao Nguyệt không phải là quá lớn.
- Thật sao? Vậy nếu như cộng thêm ta, vương triều có thể ăn được hay không đây?
Nhưng mà khi bọn họ đang muốn ra tay, kiếm khí hùng hồn từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ bức lui năm người.
Sau đó, một bóng người rơi xuống, đứng ở bên người Giang Thần.
- Lại có thêm một Tôn giả nữa sao?
Trong lòng không ít người nổi lên sóng to gió lớn, từ lúc nào Giang Thần đã có như chỗ dựa như vậy chứ?
- Ngươi là ai?Đại Hạ Hoàng Đế cũng ý thức được, lần này Giang Thần đến đây không phải là không có chuẩn bị.
- Giang Thanh Vũ, phụ thân Giang Thần, cũng là ác mộng của hoàng triều.