Thần Võ Chiến Vương

Chương 456

Cảnh giới của Âm Sương chỉ có thể coi là trình độ trung thượng trong đám người ở chỗ này, thế nhưng trọng lượng của nàng không nhẹ.

Đặc biệt là sau khi nàng và đội ngũ của mình hội họp, đội trưởng của nàng chính là nhân vật mười vị trí đầu trên Thăng Long bảng.

- Âm Sương cô nương, đây là việc tư của Anh Hùng điện. 

Lúc Lâm Kinh Vũ nói chuyện, ánh mắt khá là kiêng kỵ nhìn về phía một nam nhân đứng phía sau lưng của Âm Sương.

- Ta là bằng hữu của Giang Thần, ngươi vu tội hắn như vậy, chẳng lẽ muốn ta ngồi yên không để ý đến hay sao? Hơn nữa ngươi còn không đưa ra bất kỳ chứng cớ nào, từ đầu tới cuối vẫn chỉ có mình ngươi nói mà thôi.

Luận tài ăn nói, Âm Sương bởi vì nghề nghiệp cho nên Lâm Kinh Vũ không phải là đối thủ của nàng. 

- Chứng cứ sao? Được.

Lâm Kinh Vũ đưa tay vung lên trên không trung một chút, trên không trung tức thì có hình ảnh xuất hiện.

Hình ảnh là thứ bọn họ lấy khi bọn họ mới tới chỗ này, tình cảnh những người bị hắn lợi dụng căm phẫn sục sôi, đứng ở trên không khu mỏ rêu rao. 

Sau đó có thể nhìn thấy Giang Thần xuất hiện ở trên không trung, một lời không hợp, giương cung kéo tên, bắn giết một người trong đó.

- Ngô Ngọc!

Thấy cảnh này, người của một nhánh đội ngũ hoàn toàn biến sắc, hai mắt phun ra lửa giận, đây là đội ngũ của Ngô gia. 

Sau đó, chính là một phen tranh đấu ngôn ngữ, Giang Thần đột nhiên bắn ra Truy tinh tiễn.

Lâm Kinh Vũ cầm khiên chống lại, thế nhưng những người khác thì lại không có vận may tốt như vậy, đã bị giết chết ở dưới dư uy của Truy tinh tiễn.

Bởi vì góc độ cho nên hình ảnh không nhìn thấy Lâm Kinh Vũ chuyển động tấm khiên, cố ý hại chết những người kia. 

Mặc Kiếm Phi cũng không biết thứ này được chép lại được từ lúc nào, trong lòng vừa sợ lại vừa bái phục Lâm Kinh Vũ, nhưng hắn chưa quên nhiệm vụ của chính mình.

- Những người này đều giống như các ngươi, là người bên Anh Hùng điện, thậm chí có bằng hữu và người thân của các ngươi, thế nhưng Giang Thần cầm Truy Tinh cung của Tà Vân điện rồi tàn nhẫn giết chết bọn họ.

Mặc Kiếm Phi nói. 

Hình ảnh tới đây trở nên vặn vẹo, là do uy lực của Truy tinh tiễn tạo thành, tình cảnh phía sau cũng không thấy rõ nữa.

- Mang lên!

Lâm Kinh Vũ phất phất tay, hơn mười bộ thi thể xuất hiện ở trong vùng mỏ. 

- Bọn họ đều là người bị Giang Thần giữ lại nô dịch, khai thác tinh thạch giúp hắn, ở trong quá trình phản kháng Giang Thần, bọn họ cũng đã bị hắn giết chết.

Khi Lâm Kinh Vũ nói lời này, mắt cũng không nháy lấy một cái, hơn nữa còn ra vẻ vô cùng đau đớn.

Những thi thể này đều chết ở dưới kiếm. 

Không trung, trong mỗi một đội ngũ đều có người thương tâm kêu to, bắn về phía những thi thể này.

Lần này, Ứng Vô Song, Hàn Ty Minh, Âm Sương cũng không nói ra lời được nữa.

- Tại sao lại như vậy? 

Ứng Vô Song tự lẩm bẩm, không nghĩ ra được là tại sao.

- Vô Song, ngươi quá thuần lương, không nhìn rõ được ai mới là người tốt, ai mới là người xấu.

Mặc Kiếm Phi đi tới bên người nàng, vẻ mặt thân thiết, hiện tại Mộ Dung Diên đã chết, hắn bắt đầu có ý với Ứng Vô Song. 

Khuôn mặt tuấn dật của hắn khi không bộc lộ ra sự xấu xí trong lòng thì vẫn rất làm cho người ta động tâm.

Hàm răng của Ứng Vô Song cắn chặt môi, thân thể run rẩy.

- Vô Song. 

Mặc Kiếm Phi đưa tay ra, muốn ôm lấy nàng.

- Cút ngay!

Ứng Vô Song đột nhiên đẩy hắn ra, nói: 

- Coi như Giang Thần làm ra những chuyện kia thì cũng tốt hơn gấp một vạn lần so với ngươi!

Mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, khuôn mặt của Mặc Kiếm Phi trở nên âm trầm.

- Tiện nhân! Ta thấy ngươi và Giang Thần đã đồng thời nương nhờ vào Tà Vân điện rồi! 

Nói đoạn Mặc Kiếm Phi đánh ra một bạt tai, mắt thấy sắp trúng vào khuôn mặt nàng thì cổ tay lại bị người ta tóm lấy.

- Hành vi của ngươi quả thực đã làm nhục kiếm.

Vẻ mặt của Hàn Ty Minh rất xem thường, dư quang liếc mắt nhìn bội kiếm trên eo của Mặc Kiếm Phi một cái. 

Hắn nhẹ nhàng dùng sức, Mặc Kiếm Phi đã bay ra ngoài.

- Hàn Ty Minh, ngươi đụng tới người của ta là không nể mặt ta sao?

Lâm Kinh Vũ nói, mắt sáng lập lòe, lạnh lẽo thấu xương. 

- Người của ngươi thì ngươi nên cẩn thận quản cho ta.

Hàn Ty Minh nói.

- Hừ, chênh lệch của ngươi và ta khác biệt một trời một vực, nhưng lại dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi dựa vào cái gì vậy? Bởi vì chúng ta cùng lớn lên sao? Vậy ta xin nhắc ngươi, quan hệ giữa chúng ta không tốt chút nào đâu. 

- Đúng là không được tốt, bởi vì ngươi và ta không giống nhau.

- Quả thực, sau khi ta vượt qua ngươi, ngươi và ta đã khác nhau một trời một vực rồi.

Lâm Kinh Vũ nói. 

Đây là sự thực, Hàn Ty Minh vô lực phản bác, trong mắt tràn ngập vẻ không cam lòng, bởi vì hắn biết thứ Lâm Kinh Vũ chờ chính là lời này.

- Hiện tại ngươi ra mặt thay cho Giang Thần, xem ra các ngươi là bằng hữu tốt, cũng đúng, dù sao các ngươi đều nhỏ yếu như nhau cả.

Lâm Kinh Vũ chế giễu. 

- Không cần nói những lời vô dụng này! Anh Hùng điện, các ngươi định xử trí Giang Thần thế nào đây?

Giữa lúc này, trong đội ngũ Ngô gia đã có người nhảy ra gào thét, lớn tiếng chất vấn.

Lời này cũng làm cho những người bi phẫn bạo phát, sự thực hiện ra ở trước mắt, bọn họ không thể không tin được, cho nên đều hận không thể tự tay chém giết được Giang Thần. 

Trong đám người Anh Hùng điện ở đây chỉ có Kiếm Minh của Lâm Kinh Vũ và Thần Kiếm hội mà thôi.

Thần Kiếm hội căn bản không có quyền nói chuyện.

- Các vị yên tâm, ta ở nơi này là đang chờ chém giết Giang Thần, chúng ta không đào được xuống dưới lòng đất, hắn cũng đừng mong ra được, một khi đi ra, chim nhỏ của ta sẽ biết được trước tiên. 

Lâm Kinh Vũ vung tay lên, đại nghĩa lẫm liệt.

- Được, chúng ta tin tưởng Lâm Kinh Vũ sư huynh!

- Không sai, nhất định phải làm cho tên tiểu nhân hèn hạ Giang Thần này trả một cái giá thật lớn! 

Đại đa số người đều phẫn nộ, người ủng hộ Giang Thần tạm thời không lên tiếng.

- Ca ca, có thể có giúp được Giang Thần hay không?

Âm Sương nhìn về phía đội trưởng đội ngũ của nàng, có chút lo lắng nói: 

- Hắn đã cứu muội một mạng, muội không thể nhìn hắn chết!

Ca ca của nàng là một nam nhân rất khôi ngô, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt kiên định, từ đầu đến cuối không nói một câu, vững như bàn thạch.

- Muội muội, Thánh thành tiền trang là chỗ làm ăn, người ở chỗ này đến từ các thế lực trong Long vực, nếu như đắc tội với toàn bộ bọn họ, địa vị mà muội thật vất vả mới xây dựng lên ở trong nhà sẽ tan biến thành hư vô đó. 

Hắn nói.

- Muội đồng ý, chỉ cần hắn sống sót là đủ!

Âm Sương không chút suy nghĩ, bật thốt lên. 

Nam nhân kia nhìn nàng một cái thật sâu, chân mày buông xuống, thở dài một hơi, nói:

- Muội muội, đây không chỉ là trả ân tình đúng không?

Âm Sương không có gì để nói, trong mắt có tình ý. 

- Nói như vậy, ta càng không thể ra tay được.

Nam nhân kia.

- Tại sao chứ? 

Âm Sương rất là lo lắng, nắm lấy cánh tay của ca ca mình.

- Lâm Kinh Vũ chỉ là hạng xoàng xĩnh, người mà muội coi trọng, nếu như ngay cả vấn đề này mà cũng không giải quyết được, như vậy sẽ chết không hết tội.

Nam nhân kia lần nữa ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên định, không cho nàng thương lượng. 

- Thế nhưng...

Âm Sương muốn nói Giang Thần không coi trọng nàng, thế nhưng lời này nàng lại phải nuốt lại, bởi vì nếu nói như vậy, ca ca nàng càng không xuất thủ nữa.

Âm Sương còn muốn nói tiếp thì dưới chân mọi người truyền đến động tĩnh, núi đá nứt toác. 

Chỉ thấy cả vùng mỏ lay động kịch liệt, đột nhiên giải thể, bên trong bắt đầu sụp đổ, giống như nhà sụp xuống vậy, cả ngọn núi lùn đi gần thăm thước, khắp nơi tàn tạ, núi không giống núi, càng giống như đống đá hơn.

- Chuyện này...

Nghĩ đến việc còn có người ở phía dưới cùng, phản ứng của mọi người rất quái lạ. 

- Trước đó Giang Thần nổ hủy quáng động cũng đã tạo thành mầm họa, xem ra hôm nay đã triệt để bạo phát.

Lâm Kinh Vũ nói.

- Vậy hắn đã chết rồi sao? 

Có người hiếu kỳ nói.

Lâm Kinh Vũ nhắm mắt lại, con chim nhỏ màu vàng kia tăng nhanh tốc độ, không ngừng đảo quanh vùng mỏ.

Mấy chục vòng sau, Lâm Kinh Vũ nói: 

- Khí tức của hắn, đã biến mất!
Bình Luận (0)
Comment