Vùng mỏ, trong nơi sâu xa nhất, hai người Giang Thần và Cao Hỏa Linh cũng đang liều mạng rít gào.
Thân thể bị núi lớn đổ ập xuống, loại cảm giác kia là thứ mà những người trên không trung kia không cách nào tưởng tượng ra được nổi.
Khoảng thời gian sau đó, hai người có thể bị đè nén tới chết, hoặc là không thể động đậy, chậm rãi chết đi.
Có điều vận may của bọn họ không sai, không chỉ không cảm giác ngột ngạt, trái lại thân thể còn không ngừng bị lún xuống bên dưới.
Hai người vận chuyển Thiên chi hoàn, cũng không ngừng được, chỉ có thể làm cho tốc độ lún xuống chậm lại mà thôi.
- Xảy ra chuyện gì?
Cao Hỏa Linh có chút không hiểu nói, nàng nhớ bản thân mình vẫn còn đang tu luyện, đột nhiên lại biến thành như vậy.
- Dường như là do ta.
Giang Thần cũng không quá chắc chắn, vốn hắn đang tu luyện bảo điển mà Cao Hỏa Linh truyền thụ, đồng thời cũng đã thành công.
Thế nhưng, phượng huyết đang sôi trào trong cơ thể và trận pháp tu luyện lại sinh ra một loại phản ứng, làm cho tất cả Viêm Long tinh thạch ở nơi sâu xa đều biến mất.
Như vậy, cả vùng mỏ đã mất đi thứ chống đỡ, tự nhiên sẽ sụp đổ.
Có điều Giang Thần không hiểu tại sao mình lại còn lún xuống dưới được.
- Lẽ nào trận pháp tu luyện của ta được xây dựng ở trên mặt một lỗ hổng nào đó hay sao?
Hắn đánh giá bốn phía, cực kỳ tối, dưới chân không biết sâu bao nhiêu, lỗ hổng ở trên đỉnh đầu thỉnh thoảng có đá rơi xuống.
- Nóng quá!
Cao Hỏa Linh bỗng nhiên có chút khó chịu nói.
- Hả?
Đối với người Cao gia, muốn bọn họ cảm giác được nóng không phải là một chuyện dễ dàng.
Giang Thần nheo mắt nhìn lại, quả thực đầu của Cao Hỏa Linh đã đầy mồ hôi, mái tóc dài ướt nhẹp.
Chẳng được bao lâu, hắn cũng cảm thấy như vậy, bàn chân như đã bắt đầu thiêu đốt, nhanh chóng lan tràn ra toàn thân.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy, coi như chúng ta là người Cao gia thì cũng sẽ bị thiêu chết.
Giang Thần cúi đầu, ở dưới đáy không biết sâu bao nhiêu lúc này đang có ánh sáng màu đỏ hiện lên.
Cảm giác rất giống như đang đứng ở trên miệng núi lửa, đi xuống dưới rồi nhìn xuống vậy, gò má có thể cảm nhận được nhiệt khí có thể làm cho người ta bốc hơi.
Đột nhiên, Giang Thần chú ý tới dấu vết bơi lội ở dưới ánh sáng màu đỏ kia!
Đây không phải là loại ánh sáng lập lòe không có quy luật, mà là dấu vết do sinh vật bơi lội, đồng thời hắn cũng không xa lạ gì cả.
Long!
Lúc trước ở Hắc Long uyên, hắn đã nhìn thấy Hắc Long, giống dấu vết để lại này như đúc.
- Chẳng lẽ ở dưới lòng đất này có một đầu Hỏa long hay sao?
- Không biết, nơi này là tiểu thế giới, long ở dưới lòng đất này đã sớm chết! Lẽ nào, cũng là hồn thể hay sao?
Giang Thần kinh ngạc không thôi, cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
- Giang Thần nhanh, ta sắp không xong rồi.
Âm thanh của Cao Hỏa Linh từ khó chịu trở nên suy yếu, môi đã phát khô.
- Lại đây!
Giang Thần kéo tay nàng qua, điên cuồng vận chuyển Thiên chi hoàn, dưới tình huống ở dưới chân không có lực, hắn dùng sức đẩy một cái.
- Giang Thần, ngươi làm vậy thì sau đó ngươi phải làm sao bây giờ...
Cao Hỏa Linh ý thức được hắn muốn làm gì, nàng giật nảy cả mình, lời sau không nói ra được thì người đã như mũi tên nhọn bắn ra.
Thế nhưng cái giá phải trả là Giang Thần trực tiếp rơi xuống gần nghìn thước, y phục trên người tức thì bị đốt thành tro bụi.
Đồng thời, hắn cũng có thể nhìn rõ đó là cái gì.
- Viêm Long bản nguyên!
- Không ngờ lại là Viêm Long bản nguyên!
Tinh thạch chi nguyên là tinh hoa thuần khiết của tinh thạch, một loại có thể khiến cho người ta trực tiếp hấp thu năng lượng thiên địa.
Bản nguyên thì lại là linh vật được sinh ra từ tinh thạch chi nguyên, đã không còn là vật chết mà đã có linh tính.
- Rống!
Dường như đã nhận ra được Giang Thần phát hiện ra mình, đầu Viêm Long kia phát ra tiếng rồng ngâm dài lâu.
Bát Bộ Thiên Long trong lòng Giang Thần run rẩy một hồi, Hắc Long chủ động thức tỉnh, nói:
- Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có tiếng rồng ngâm vậy?
Trải qua trăm nghìn năm, nghe được âm thanh của đồng loại, Hắc Long rất kích động.
Giang Thần nói rõ tình huống lúc này, Hắc Long vô cùng thất vọng, nói:
- Long vực của Thần Long hoàng triều sao? Trước đây rất lâu, Long vực là địa điểm hoạt động của Long tộc, vì lẽ đó mới được gọi là Long vực, sau đó Long Vương đại nhân tìm được long giới, triệu tập thần long trong cửu giới đi tới nơi đó.
- Long tộc đi tới Long giới có rất nhiều, nhưng cũng có Long xuất phát từ các loại nguyên nhân mà ở lại cửu giới, ta là một trong số đó, còn Thần Long hoàng triều là do một tên ngu ngốc muố làm quân vương khai quốc ra...
- Đại ca, ta cảm thấy rất hứng thú với chuyện cũ này, thế nhưng hiện tại ngay cả lông chim của ta cũng sắp bị cháy thành than rồi, ngươi có thể nói ra một chút tin tức hữu dụng hay không.
Lúc này Giang Thần cũng không cố kị hình tượng mà thiếu kiên nhẫn ngắt lời của hắn.
- Tin tức hữu dụng sao? Hàng phục nó, bằng không thì sẽ phải chết.
Hắc Long tức giận nói.
- Hàng phục thế nào đây?
- Viêm Long bản nguyên là một trong các bí bảo của Long tộc, thế nhưng lại bị tên ngu xuẩn kia trộm đi, trợ giúp Thần Long hoàng triều có được tinh thạch cuồn cuộn không ngừng. Bản nguyên chính là bí bảo, một loại thân thể năng lượng, ngươi đánh tan nó rồi hấp thu là được.
Hắc Long nói.
- Ta không tới gần nó thì đánh thế nào đây?
- Bản nguyên không có thủ đoạn công kích, nhưng nhiệt độ của nó ngay cả Tôn giả cũng không chịu được, huyết mạch bên trong cơ thể ngươi thì lại có thể chịu đựng được, nhưng cho dù không thể, ngươi có lựa chọn nào khác sao?
Hắc Long nói.
Giang Thần ngẩng đầu nhìn lên, Cao Hỏa Linh lại lần nữa rơi xuống, không bao lâu nữa sẽ một lần nữa đến độ cao mà nàng không chịu được vừa nãy.
- Được!
Giang Thần cắn răng một cái, đổi thành tư thế lao xuống, cầm đao kiếm trong tay lao xuống bên dưới.
Rất nhanh, mái tóc của hắn đã bắt đầu bị thiêu cháy, thế nhưng bởi vì phượng huyết ở trong cơ thể cho nên không lập tức bị thiêu hủy, trái lại trên mỗi một sợi tóc đều có ánh sáng phân tán.
Nếu không phải là thân thể của hắn trần trụi, mà đổi thành một bộ khôi giáp, như vậy sẽ giống như là thiên thần hạ phàm.
Khi hắn tới gần Viêm Long, Giang Thần chỉ cảm thấy miệng và răng của mình đang bị thiêu cháy, đau tới mức mắt cũng không mở ra được.
Cảm giác chết chóc lần nữa tới gần, ý chí gần như tan vỡ tan rã.
- Giang Thần ta muốn trở thành võ thần! Làm sao có thể chết ở chỗ này được chứ!
Trong lúc nguy cấp, Giang Thần phẫn nộ quát một tiếng, vung kiếm chém ra.
Đúng như Hắc Long từng nói, Viêm Long chỉ là sinh vật do năng lượng hóa thành thân thể, nắm giữ ý thức mà thôi, cho nên sức phòng ngự rất yếu đuối.
Dưới một kiếm, thân rồng trực tiếp vỡ nát, năng lượng lan tràn ra giống như nước thép sôi trào, đâu đâu cũng có.
Giang Thần cũng không thể nhìn rõ toàn cảnh của Viêm Long, bởi vì trước mắt của hắn lúc này đều là ánh sáng xán lạn ngời ngời.
- Giang Thần?
Cao Hỏa Linh sắp bị cảm giác nóng bỏng làm ngất đi, thế giới trước mắt mơ hồ không rõ, nàng chỉ nhìn thấy dường như Giang Thần đang tranh đấu với một con thú lớn ở dưới mặt đất.
Điểm đáng chú ý nhất chính là hai nửa cái mông to của Giang Thần lúc ẩn lúc hiện.
- Ảo giác sao?
Cao Hỏa Linh nghĩ thầm.
Cùng lúc đó, Giang Thần không ngừng vung kiếm, đồng thời còn hấp thu Viêm Long bản nguyên giống như nước thép.
Nhưng quá trình này kém xa quá trình bản thân bị đốt cháy.
- Ngươi có ngốc không? Thần mạch của ngươi dùng để làm gì vậy?
Hắc Long mắng, không chút khách khí.
Giang Thần được nhắc nhở lập tức mở ra Thần mạch, quả nhiên hiệu suất hấp thu đã tăng nhanh hơn trước đó.
Viêm Long bị hấp thu càng nhiều thì năng lượng sẽ càng ít, vì lẽ đó chỉ cần Giang Thần sống qua được thời khắc gian nan nhất thì sẽ không có chuyện gì nữa.
Thế nhưng, Giang Thần chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đang bị thiêu cháy, còn miệng của hắn thì trực tiếp phun ra lửa.
Giang Thần sinh ra ý nghĩ bất chợt, Xích Tiêu kiếm cắt mạch máu của mình ra, tức thì máu tươi chảy ròng ra ngoài.
Thông qua phương thức như thế có thể hơi hạ thấp nhiệt độ, đồng thời còn làm cho thân thể tạo ra máu mới, chống lại nhiệt độ cao.
Điều mà Giang Thần không nghĩ tới chính là, máu tươi từ trong cơ thể hắn chảy ra, khi hắn hấp thu Viêm Long bản nguyên thì lại tiến vào da dẻ ở sau lưng của hắn.
Bộ phần nào của thân thể Viêm Long bị hấp thu thì sẽ hiện lên ở phía sau lưng hắn, mãi đến khi hoàn thành toàn bộ, sau lưng của hắn xuất hiện một con cự long trông rất sống động, đang ngửa mặt lên trời rít gào!
Có điều Giang Thần không nhìn thấy được, mắt hắn tối sầm lại, lập tức hôn mê bất tỉnh.