Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Beta: Mèo Ăn Cá
“Quốc Sư, ở trong Nam Trúc Lâm này của ngươi, hẳn là có hồ nước chứ?”
“Có.”
Phong Như Khuynh theo bản năng sờ sờ mũi: “À, lần sau khi Quốc Sư đến hồ nước tắm rửa hay nghịch nước, có thể thông báo cho ta biết một tiếng hay không? Ngươi yên tâm, ta chỉ vụng trộm nhìn thôi, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến ngươi.”
“……”
Dung nhan tuấn mỹ của Nam Huyền cuối cùng cũng đen lại, đoán chừng hắn cũng không biết nên làm thế nào đối với sự háo sắc của Phong Như Khuynh.
“Thời gian không còn sớm, ngươi nên rời đi, ngày mai sau giờ ngọ ngươi có thể tới tìm ta,” Nam Huyền ý vị thâm trường nhìn Phong Như Khuynh, “Nếu như ngươi tu luyện có vấn đề ở chỗ nào thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới hỏi ta.”
Nói xong lời này, Nam Huyền dừng một chút rồi lại tiếp tục: “Nếu như ngươi thật sự muốn xem ta thoát y, chờ đến khi ngươi đột phá đến thiên võ giả, ta sẽ cho ngươi được như mong muốn.”
Cấp bậc của đại lục được chia thành mười cấp, bao gồm: Sơ Võ giả, Địa Võ giả, Chân Vũ giả, Linh Vũ giả, Huyền Vũ giả, Thiên Vũ giả, Thánh Võ giả, Võ Vương, Võ Đế, Võ Thần.
Nếu dựa trên thiên phú trước kia của Phong Như Khuynh, muốn đột phá cảnh giới này không biết phải đến năm tháng nào nữa, nhưng hôm nay, nàng không phải là Phong Như Khuynh trước kia, chỉ cần nàng cố gắng nỗ lực, thì cái cảnh giới thiên võ giả này cũng không phải là rất khó.
“Quốc Sư, nếu ngươi đã đáp ứng ta thì không được đổi ý đâu,” Phong Như Khuynh nheo hai con mắt, cười tủm tỉm, “Nếu không, ta sẽ không cởi quần áo ngươi nữa đâu mà sẽ trực tiếp thượng ngươi.”
Nam Huyền nhìn vào mắt Phong Như Khuynh, vân đạm phong khinh*: “Nếu ngươi có thể đánh thắng ta, thì theo ngươi cũng không sao.”
Mặc dù Phong Như Khuynh không biết thực lực của Nam Huyền rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới nào, nhưng chỉ cần nhìn thấy phụ hoàng cư xử một cách tôn kính đối với hắn thì có thể đoán được thực lực của hắn tất nhiên rất mạnh, nếu như muốn đánh thắng hắn, cái chuyện này…… Thật sự có chút khó khăn……
“Trước hết ta cởi được quần áo của ngươi đã, còn lại thì nói sau vậy.” Phong Như Khuynh sờ cái cằm mượt mà, nghiêm trang nói.
“Ngươi có thể rời đi, đừng quên, ngày mai tới tìm ta.” Nam Huyền nhìn sắc trời, giọng điệu lạnh nhạt.
Phong Như Khuynh lúc này mới phát hiện nàng đã ở trong Nam Trúc Lâm rất lâu rồi, nói không chừng phụ hoàng cũng đã hạ triều, nếu Lưu công công nói ra chuyện nàng đi tìm Quốc sư nhưng lại chậm chạp chưa về, phụ hoàng khẳng định sẽ sốt ruột.
Nghĩ nghĩ, nàng giơ tay sờ sờ khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Huyền: “Quốc Sư Mỹ nhân, ngươi ngoan ngoãn ở Nam Trúc Lâm chờ ta, ngày mai ta nhất định sẽ tìm đến ngươi.”
Trong ánh mắt Nam Huyền xẹt qua một ý nghĩ sâu xa, hắn nhìn Phong Như Khuynh phất tay rời đi, dung nhan hờ hững lạnh nhạt, sâu trong đáy mắt không hề dao động vẫn thản nhiên như thường.
“Chủ nhân.”
Một đầu Thanh Xà màu xanh biếc từ trong tay áo Nam Huyền chui ra, hắn lè lè lưỡi rắn, tê tê: “Công chúa này, hình như thật sự thay đổi, trước kia khi nàng nhìn ngài, nàng không bao giờ dám ngẩng đầu lên, thật sự xem chủ nhân ngài giống như là ma quỷ.”
Ánh mắt Nam Huyền nhìn chăm chú bóng dáng đã đi xa của Phong Như Khuynh, thản nhiên nói: “Có lẽ…… Nàng chính là người mà chúng ta muốn tìm……”
Lúc trước, hắn đã đoán người kia hình như là vị công chúa ác ôn, nhưng lại không giống, cho tới bây giờ khi Phong Như Khuynh xuất hiện, hắn mới có cảm giác, hắn vẫn luôn chờ đợi người này…… tới……
“Nhưng nàng quá yếu, thật sự là quá yếu, nàng thật sự là người mà chúng ta muốn tìm sao?” Thanh Xà rối rắm hỏi.
Nam Huyền không nói gì.
Nhưng hắn rõ ràng minh bạch, mặc kệ Phong Như Khuynh có phải người hắn muốn tìm hay không, nhưng khi nàng xuất hiện ở trong thế giới của hắn, đã khiến thế giới của hắn từ đây về sau, sẽ không bao giờ còn bình tĩnh như xưa được nữa……
……
Ngự thư phòng.
Uy nghiêm lạnh lẽo.
~~~…~~~
(*) Vân đạm phong khinh – 云淡风轻 – yún dàn fēng qīng: mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Dùng để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.