Edit: Tiêu chấm muối ớt
Beta: MAC
Phía dưới một đám thị vệ thái giám lạnh run quỳ xuống, không ai dám ngẩng đầu lên dù chỉ một lần, trên long ỷ Phong Thiên Ngự đang bạo nộ
“Hỗn trướng, các ngươi một đám hỗn trướng!! Ai cho phép các ngươi để Khuynh nhi một mình đi dạo? Còn để con bé bước vào Nam Trúc Lâm? Lập tức đem Khuynh nhi trở về cho trẫm, nếu nó thiếu một sợi lông, một đám các ngươi đừng mong trẫm bỏ qua! Hừ!”
Phong Thiên Ngự lửa giận ngập trời, cầm lấy nghiên mực trên bàn hung hăng nện xuống đất, bởi vì ông tức giận nên đôi mắt đều che kín tơ máu, chỗ sâu trong đáy mắt là phẫn nộ hừng hực thiêu đốt.
Ghê tởm hơn là, tin tức Khuynh nhi tới tìm ông, đám người này thế nhưng trễ như vậy mới bẩm báo, nếu Khuynh nhi xảy ra chuyện gì....
Lưu Vân Quốc này cũng đừng nghĩ sẽ an ổn.
Ngay lúc Phong Thiên Ngự muốn tự mình đến Nam Trúc Lâm, một giọng nói quen thuộc truyền đến:
“Phụ hoàng, lại có kẻ nào trêu chọc người à? Sao người phát hỏa lớn thế?
Phong Thiên Ngự vội vàng ngẩng đầu, nhìn phía ngoài ngự thư phòng.
Lúc nhìn thấy thiếu nữ mập mạp ở phía thư phòng ngoài kia, nội tâm đầy bất an của ông rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
“Khuynh nhi, ta nghe nói con một mình đến Nam Trúc Lâm, Quốc Sư hắn.... không thương tổn con chứ ?
Phong Như Khuynh kinh ngạc: “Trước kia Quốc Sư đã làm chuyện gì vậy?”
Phụ hoàng lo lắng an nguy nàng như thế, chẳng lẽ, Quốc Sư thật sự như lời Dung Quý phi nói... rất khủng bố..?
“ Cũng không có gì, Quốc Sư không thích người ngoài tiến vào Nam Trúc Lâm, nhất là nữ nhân, lúc trước hoàng muội ngươi Như Sương muốn đi Nam Trúc Lâm vấn an Quốc Sư, lại bị Quốc Sư sai sủng vật Thanh Trúc xà cắn một phát, hơn nữa còn bị Quốc Sư sai người ném ra ngoài, phụ hoàng sợ Quốc Sư cũng như thế với ngươi.....”
Phong Như Khuynh nháy mắt mặt liền đen....
Phong Như Sương chính là nữ nhi của Dung Quý phi, cũng là người khi nàng còn nhỏ đã liều mình từ trong tay kẻ bắt cóc cứu nàng ta ra.
Nàng nhớ rõ hơn một trước, Như Sương bị rắn cắn, trúng độc xà, nhưng nàng cũng không biết là sủng vật của Quốc Sư làm, mà sự tình không quan trọng quá phụ hoàng cũng sẽ không nói với nàng...
Chẳng qua, một bên Dung Quý phi trước mặt nàng nói Quốc Sư thật đáng sợ, một bên lại ngầm đồng ý để nữ nhi bà ta tiếp cận Quốc Sư, tấm lòng này thật sự có thể thấy được.....
“May mắn, may mắn con bình an không có chuyện gì”, Phong Thiên Ngự cảm thấy vô cùng đáng mừng, ông nhẹ nhàng thở ra, “Bằng không, phụ hoàng cho dù mặc kệ Lưu Vân quốc này cũng sẽ nhất định tìm Quốc Sư tính sổ.”
Phong Như Khuynh có chút cảm giác phức tạp…
Có lẽ đối với Lưu Vân quốc, Phong Thiên Ngự không phải là một vị vua tốt.
Nhưng ở trong mắt nàng, đây là người phụ thân tốt nhất.
“Phụ hoàng, thật ra Quốc Sư không đáng sợ đến như vậy” Trong đầu Phong Như Khuynh hiện ra vị nam tử như tiên nhân kia, khóe môi hơi cong lên, “Có lẽ Như Sương đã làm gì chọc đến Quốc Sư chăng?”
Quốc Sư hung ác cũng sẽ không vì có người bước vào địa bàn hắn mà hắn liền thả rắn cắn, nhiều lắm chỉ đuổi nàng ta ra mà thôi, có lẽ là Như Sương thấy Quốc Sư dung nhan mĩ mạo liền nổi lên tư tâm, khẳng định lúc này sẽ chọc giận Quốc Sư.
Huống chi Quốc Sư là người thanh lãnh cao nhã, cũng không hoàn toàn dễ dàng tức giận như thế.
“ Quốc Sư không làm gì con là tốt rồi.”
Phong Thiên Ngự cười xoa xoa đầu nàng.
Chuyện Phong Như Sương làm khi tiến đến Nam Trúc Lâm ông đều rõ ràng, cũng minh bạch vì sao nàng ta chọc giận Quốc Sư. Còn Khuynh nhi là đại nữ nhi của mình, trong mắt ông con bé mọi thứ đều tốt, nhưng bản lĩnh gây họa không nhỏ, vì thế ông mới lo lắng như vậy.
Mà năm đó việc làm của Phong Như Sương ông muốn nói cho Khuynh nhi, chỉ tiếc, Khuynh nhi quá mức tin tưởng Dương Quý phi cùng Phong Như Sương, nếu ông dám nói một câu không tốt về họ, nữ nhi này tất nhiên sẽ đối nghịch với ông.