Lão thái thái đặt mông ngồi ở ghế trên, thắt lưng chợt đau một trận.
"Ngươi nói nhìn thấy ai?"
Trầm Ngư run lẩy bẩy lại nói: "Ta nhìn thấy mẫu thân và tổ phụ." Vừa nói vừa đi lại trong phòng nhìn xung quanh, trên mặt đều là hoảng sợ, "Tổ phụ nói người nhớ Trầm Ngư, nhớ cả nhà chúng ta. Mẫu thân nói nàng bị chết oan, bà ấy ở một mình rất cô đơn." Trầm Ngư nói xong liền rơi lệ, "Bộ dáng tổ phụ rất tang thương, Trầm Ngư nhớ tổ phụ nhất! Oà..."
Trong phòng, Trầm Ngư gào khóc thất thanh, lão thái thái vốn đã bị doạ lại nghe tiếng khóc như vậy đã thấy thương tâm.
Phượng lão gia tử qua đời mười năm, khi đó Trầm Ngư đã bốn tuổi, dĩ nhiên là nhớ.
Than thở một ltas, mọi người trong nhà chạy đến đây. Diêu thị, An thị, Hàn thị và Kim Trân đồng loạt chạy vào phòng, chân Hàn thị vừa rảo bước tiến vào thì âm thanh cũng vang lên... "Ôi đại tiểu thư của ta! Ngài làm sao vậy?"
Mọi người ác cảm một trận, Hàn thị này từ khi Phấn Đại rời phủ, tính tình thay đổi rất nhiều, ẩn hiện có điểm giống Thẩm thị năm đó.
Hôm nay không ai so đo với Trầm Ngư, toàn tâm toàn lơ nàng đi, chỉ có một người thích ý phối hợp với nàng... "Ta nhìn thấy tổ phụ! Nhìn thấy mẫu thân!"
Hàn thị run rẩy, ngậm miệng không nói.
An thị nhíu mày, cùng Diêu thị nhìn nhau một cái, ai cũng không nói gì.
Diêu thị đi đến trước mặt Phượng Vũ Hoành, ánh mắt như có câu hỏi. Nàng kéo tay Diêu thị, ghé tai nhỏ giọng nói vài câu, mi tâm Diêu thị càng nhíu lại hơn.
"Có phải đại tiểu thư trúng tà hay không?" Hàn thị không nhịn được, lại nói một câu, vậy mà lại cùng với lời nói trước đó của Phượng Vũ Hoành không mưu mà hợp.
Tâm lão thái thái cũng căng thẳng, hiện tại lại không biết nên làm thế nào mới tốt.
Trầm Ngư vẫn hồ ngôn loạn ngữ như cũ, một lát gọi mẫu thân, một lát lại gọi tổ phụ, ầm ĩ làm mọi người đau đầu theo. Mời đại phu đến khám cũng chưa nói ra được cái gì, chỉ nói là một cỗ tà hoà, hắn không chữa được.
Lão thái thái phất tay mời đại phu đi, mỗi lần thắt lưng lại phát đau.
Diêu thị quay người lại, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ đang mở rộng ra bên ngoài, sau một lúc lâu, thầm thở dài một tiếng, nhỏ giọng nỉ non: "Nếu có thể, ta không muốn ở đây chờ đợi."
Lời này người khác không nghe thấy, nhưng Phượng Vũ Hoành nghe được. Nàng mỉm cười, tâm tình tốt lên... "Mẫu thân, sẽ có một ngày như vậy."
"Ca ca hình như sinh bệnh, ta thấy ca ca bị bệnh." Trầm Ngư lại bắt đầu mê sảng, vẻ mặt càng thêm kích động, "Tổ phụ nhớ ta, mẫu thân cũng nhớ ta, tổ phụ, người đừng trách tổ mẫu không thăm ngài, thật ra chuyện trong phủ quá nhiều, tổ mẫu cũng là bất đắc dĩ thôi!"
Lão thái thái bị nàng nói nhiều liền hoảng hốt, nhưng chung quy vẫn đúng. Từ lúc vào kinh thành, nàng chưa bao giờ về nhà. Lúc trước đưa linh cữu về là do bọn tiểu bối làm, lão nhân không trách nàng chứ?
Trầm Ngư làm ầm ĩ khoảng hai canh giờ, ngày hôm nay trong triều lại có nhiều việc, Phượng Cẩn Nguyên chậm chạp chưa về. Đến khi Trầm Ngư nháo đến mệt mỏi rồi thiếp đi, hắn mới vội vàng vào phòng.
Lúc này, lão thái thái đã tụng kinh hai canh giờ sau khi nội tâm giãy dụa, rốt cuộc quyết định: "Ngày hai mươi tám tháng tới là minh thọ của phụ thân con, con thu xếp tính ngày lành, về Phượng Đồng huyện tế tổ."
Một câu của lão thái thái, đã đưa ra cái quyết định trọng đại. Trầm Ngư đang mê man trên giường, mí mắt hơi động, trên mặt hiện lên một nụ cười.
Đêm đó, Ỷ Nguyệt đuổi hạ nhân trong viện ra ngoài, một mình bồi Trầm Ngư trong phòng.
Trầm Ngư bày một cái lư hương trên bàn, tự tay thắp ba nén hương, quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, rồi mới nói: "Mẫu thân, thù của người Trầm Ngư nhất định sẽ báo, ca ca cũng nhất định sẽ từ Phượng Đồng huyện trở lại kinh thành một lần nữa. Tất cả những thứ chúng ta mất đi, Trầm Ngư sẽ lấy lại hết. Mẫu thân, ngài chờ xem, Phượng Vũ Hoành, phải chết!"
Ỷ Nguyệt nâng Trầm Ngư đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Đại thiếu gia bên kia đều đã chuẩn bị tốt, đang chờ chúng ta trở về."
Trong mắt Phượng Trầm Ngư hiện ra tia tàn nhẫn, gắt gao nhìn chằm chằm Ỷ Nguyệt... "Nếu không phải vì đối phó Phượng Vũ Hoành, ta nhất định sẽ đánh chết ngươi!"
Ỷ Nguyệt hoảng sợ quỳ xuống, "Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi. Là lúc trước đại thiếu gia cưỡng bức nô tỳ, nên nô tỳ mới..."
"Được rồi." Trầm Ngư càng nghe càng phiền não, nếu không phải do Thẩm thị chết làm nàng mất chỗ dựa, nàng thực không nghĩ đến tên ca ca chuyên làm xằng bậy kia. "Nhớ kỹ, ngươi là nha đầu trong phòng ta, tuy là ca ca thích ngươi, chỉ cần ta không gật đầu, hắn cũng không thể."
"Nô tỳ biết, nô tỳ thề sống chết cũng sẽ hầu hạ tiểu thư, cả đời quyết không ruồng bỏ."
"Ừ." Trầm Ngư gật đầu, tay đỡ Ỷ Nguyệt dậy, "Đại ca của ta tính tình thế nào ta hiểu rõ, chắc rằng trong lòng ngươi cũng hiểu, nha đầu bị hắn thu vào thành dạng gì, ta không nói, ngươi cũng có thể nghe một hai điều. Cho nên, Ỷ Nguyệt, có ta ở đây, ngươi có thể có ngày lành, nếu không có ta, kết cục của ngươi cũng giống nha đầu kia."
Ỷ Nguyệt thở hổn hển hai cái, cố gắng làm nỗi lòng bình phục. Nàng biết điều Trầm Ngư nói, đại thiếu gia Phượng gia có tính tình gì mọi người trong phủ đều biết, nàng chỉ có thể dựa vào đại tiểu thư, có thể cho Phượng Tử Hạo tỉnh ngộ, có thể bảo vệ bản thân.
Ỷ Nguyệt thi lễ thật sâu với Trầm Ngư: "Nô tỳ tạ đại ân tiểu thư."
"Nếu chuyện lần này có thể thành, ta sẽ làm chủ, gả ngươi cho đại ca làm thiếp." Đây là hứa hẹn của Trầm Ngư với Ỷ Nguyệt. Đưa một nha đầu đến bên người Phượng Tử Hạo, có năng lực tính kế Phượng Vũ Hoành, mối làm ăn này với nàng mà nói, tính sao cũng không chịu thiệt.
Tay Ỷ Nguyệt đưa vào trong tay áo, lấy ra một hộp gỗ: "Đây là tiểu thư Bộ gia đưa."
Trầm Ngư chưa xem qua đã thu hộp gỗ vào tay áo, trên mặt nổi lên nụ cười lạnh, "Phượng Vũ Hoành, ngươi kiêu ngạo kết cục làm nhiều người tức giận. Một Thanh Nhạc bị huỷ cũng không sao, đằng sau sẽ có Thanh Nhạc thứ hai Thanh Nhạc thứ ba, ngươi chờ tiếp chiêu đi."
Sau rằm tháng sau, toàn bộ Phượng phủ đều chuẩn bị hồi hương tế tổ, ngay cả trong triều Phượng Cẩn Nguyên cũng cáo nghỉ phép.
Đến cuối tháng, Thanh Ngọc dẫn mười nha đầu đứng trước mặt Phượng Vũ Hoành, mấy nha đầu này diện mạo cũng không tính là xuất chúng, nhưng ăn mặc sạch sẽ nhanh nhẹn, thoạt nhìn khiến người ta thư thái.
Phượng Vũ Hoành đối với con mắt chọn người của Thanh Ngọc rất vừa ý, ngay lúc này chọn thêm hai nhất đẳng nha hoàn và hai nhị đằng nha hoàn. Còn lại ở lại Đồng Sinh hiên, theo sự an bài của Thanh Ngọc.
Hiện nay ở Đồng Sinh hiên, Thanh Ngọc nghiễm nhiên trở thành đại quản sự, trong ngoài đều quản, tuy nhiều việc, nhưng nàng lại rất thích.
Phượng Vũ Hoành ban tên phân biệt cho hai nhất đẳng nha hoàn là Thanh Lan và Thanh Sương, Thanh Sương ở lại bên người, Thanh Lan đưa đến bên cạnh Diêu thị, thay thế vị trí của Tôn ma ma.
Bên này nàng an bài xong, chỉ thấy Hoàng Tuyền cười hì hì chạy vào, người còn chưa đến gần thì tiếng đã vang lên, vui vẻ nói... "Tiểu thư người xem ai về rồi này!"
Nói xong nghiêng người, Phượng Vũ Hoành liền thấy đi theo phía sau nàng là Vong Xuyên với bộ dạng mệt mỏi.
"Nô tỳ khấu kiến tiểu thư." Vong Xuyên xuất môn nhiều ngày, vừa thấy Phượng Vũ Hoành đã kích động, đặc biệt nghe Hoàng Tuyền kể sự tích phấn khích của Phượng Vũ Hoành mấy ngày nay, liền ảo não tiếc nuối bản thân không về sớm. Nàng rất muốn nhìn kỹ thuật ba mũi tên ở Nguyệt Tịch yến!
"Mau đứng lên." Phượng Vũ Hoành đứng dậy, chủ động nâng Vong Xuyên, "Một đường vất vả."
"Không vất vả." Khuôn mặt Vong Xuyên hiện lên một nụ cười, mất ngày liền chạy đi làm việc nàng giao, mặt phơi nắng đã đen hơn trước.
Thanh Ngọc thấy Vong Xuyên trở về cũng kích động, vừa đón tiếp vừa giới thiệu vài nha đầu. Đám tiểu nha đầu đều rất thông minh, thấy Vong Xuyên và Phượng Vũ Hoành hai người thân thiện, liền biết vị cô nương này là tri kỷ của chủ tử, vì thế đều hạ bái, nhu thuận kêu: "Vong Xuyên tỷ tỷ hảo." Sau đó lại quay về phía Hoàng Tuyền: "Hoàng Tuyền tỷ tỷ hảo."
Hai người cười được các nàng thi lễ, sau đó đều tự hàn huyên vài câu, Thanh Ngọc dẫn bọn nha đầu mới làm quen với Đồng Sinh hiên và Phượng phủ, Vong Xuyên lưu lại báo cáo chuyện ở Tiêu Châu với Phượng Vũ Hoành.
Nàng nói: "Nhị thiếu gia rất được Vân Lộc thư viện coi trọng, sơn trưởng vì ngài ấy mà làm lễ bái sư rất long trọng, nhị thiếu gia chúng ta quả thực không thua kém ai, ngày bái sư liền trả lời câu hỏi sơn trưởng đưa ra, đáp án vô cùng phấn khích."
Phượng Vũ Hoành nghe xong cũng vui mừng, Tử Duệ đọc sách cũng không nhiều, nhưng có trụ cột là nàng và Huyền Thiên Minh cùng nhau dạy dỗ. Đặc biệt đối với binh pháp, nàng tin rằng, trong những đứa trẻ cùng tuổi, Tử Duệ tuyệt đối là người nổi bật.
Nói qua chuyện Tử Duệ, Vong Xuyên lại nói với Phượng Vũ Hoành: "Nô tỳ đến Tiêu Châu liền bắt tay tìm được một vị cô nương vừa tinh thông y thuật vừa là người biết đối nhân xử thế, cô nương kia tên Nhạc Nghênh Thiên, năm nay mười bảy tuổi, hỗ trợ việc trong một gian y quán ở nơi đó, nô tỳ lấy cớ bốc thuốc, kết bạn với nàng. Bởi vì trên mặt nàng có một khối bớt, cho nên tính tình tự ti, không tiếp xúc với quá nhiều người, nhưng đối với y lý dược lý thì vô cùng tinh thông."
Phượng Vũ Hoành gật đầu: "Ngươi làm việc là ta yên tâm."
Vong Xuyên lại nói: "Nô tỳ nói với nàng chuyện của chúng ta, nàng cũng đáp ứng giúp bồi dưỡng những tiểu nha đầu này, bản ghi của tiểu thư cũng giao cho nàng, nàng xem xong tán dương tiểu thư là kỳ nhân!" Vong Xuyên nhớ tới biểu tình của Nhạc Nghênh Thiên khi nhìn đến bản ghi kia, không khỏi thêm sùng bái Phượng Vũ Hoành.
"Chuyện bên kia ngươi cứ nhìn chằm chằm, khi cần đi qua đi lại giữa Tiêu Châu và kinh thành, dù sao có Tử Duệ ở bên kia, ngươi cũng có lý do đi qua."
Vong Xuyên trịnh trọng đáp ứng, "Nô tỳ hiểu."
Ngày xuất phát từ Phượng gia đến Phượng Đồng huyện, là ngày mùng mười tháng chín.
Từ kinh thành đến Phượng Đồng huyện phải đi mất mười ngày, nếu đi chậm hoặc trên đường phải dừng lại, thì thời gian lâu hơn.
Lão thái thái chuẩn bị rất nhiều đồ mang theo, chỉ để chở đồ hiến tế, ước chừng đã dùng đến hai xe ngựa.
Vừa ra đến trước cửa, mọi người tề tụ ở Thư Nhã viên nghe lão thái thái dặn dò công việc. Hàn thị vặn khăn tay chờ lão thái thái nói xong rồi nói: "Nếu hồi hương tế tổ, người không đầy đủ sao được, tứ tiểu thư cũng có thể cùng đi."
Lão thái thái thét lớn một tiếng, trách mắng: "Đứa nhỏ phạm sai lầm, sao có mặt mũi gặp tổ tiên?"
"Đại tiểu thư cũng không thiếu lỗi."
"Tứ tiểu thư lại có thể so với đại tiểu thư?" Ánh mắt lão thái thái đã muốn lồi ra rồi. Thật ra nàng vốn định nói: "Ngươi sinh thứ nữ cũng dám do với đích nữ?" Nhưng nghĩ đến Phượng Vũ Hoành còn ngồi ở đây, nói đích thứ linh tinh không thể không thấy xấu hổ mà nói ra. "Còn nhiều lời nữa, ngươi cũng không đi nữa."
Hàn thị bị mắng đến phát tức, vặn khăn tay không thèm nhắc lại.
Lão thái thái đứng lên, Triệu ma ma phủ kiện áo khác lông cừu lên người nàng, chuẩn bị thu xếp cùng mọi người đi, lúc này, một tiểu nha đầu vội vã chạy vào, không kịp thở, ngay cả lễ tiết cũng không kịp làm, lớn tiếng nói: "Không xong rồi! Cửa phủ bị một đám điêu dân chặn đứng rồi!"