Mọi người đang chờ đồng loạt vội vàng chạy tới cửa phủ, lúc đến đó, chỉ thấy ngoài cửa ít nhất có hai mươi người xúm lại kêu la, có nam có nữ, toàn mộ đều là người trung niên, chỉ cất tiếng hô to... "Giết người đền mạng! Món nợ máu của Phượng gia vẫn còn!"
Phượng Cẩn Nguyên khoanh tay đứng ở ngoài cửa, thần sắc uy nghiêm, mấy người gây sự cũng không dám tiến lên, nhưng tiếng kêu vẫn vang lên liên tiếp, vẫn không ngừng.
Điểm chết người là, ngay trước đại môn Phượng gia có một cái cáng, trên đó bày ra "người chết" đang nằm trên đó, cơ thể có thể miễn cưỡng che đê, nhưng giày rơm cũng không biết đã động đậy bao nhiêu lần.
Sáng nay lúc đến Thư Nhã viên tập trung là Vong Xuyên đi cùng với Phượng Vũ Hoành, Hoàng Tuyền không biết từ đâu chạy tới, tiến đến bên nàng ghé tai nhỏ giọng nói: "Ban Tẩu nói, là Bách Thảo đường xảy ra chuyện."
Phượng Vũ Hoành nhíu mày một chút, một cỗ phiền chán mãnh liệt tự sinh ra, "Đã biết." Nàng lạnh giọng ném một câu, lập tức tách đám người ra, chủ động đừng bên người Phượng Cẩn Nguyên.
Cũng không biết là nàng xuất hiện đột ngột quá mức, hoặc sự thù địch quá mạnh tác động quá mạnh mẽ, mấy điêu dân vốn còn đang ầm ĩ sau khi nhìn thấy nàng, nhưng lại không hẹn mà cùng ngậm miệng lại, một đám cẩn thận lại mang theo chút sợ hãi nhìn đến nàng.
Có một người trong đó bỗng lên tiếng, cuối cùng phun một câu từ miệng ra... "Thuốc viên của Bách Thảo đường gây chết người, Phượng gia phải trả nợ máu!"
Phượng Vũ Hoành sắc bén thoáng nhìn, người nọ sợ tới mức tức khắc ngậm miệng, chợt nghe Phượng Cẩn Nguyên bên người nói: "A Hoành, là chuyện xảy ra ở Bách Thảo đường, ngươi nên giải quyết với dân chúng."
Nàng cũng chưa nhìn cha nàng, chỉ lạnh giọng đáp lại: "Phụ thân yên tâm, dĩ nhiên A Hoành sẽ không bôi đen biển phủ Phượng gia." Nói xong, lại tiến lên hai bước, đối diện với đám người ồn ào này nhìn một vòng, khoé môi mở ra, âm thanh lạnh lùng, nói: "Nếu Bách Thảo đường có chuyện, các ngươi không đến vây Bách Thảo đường, chạy đến trước cửa Phượng phủ làm gì?"
Mọi người đều ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhìn đến nửa ngày, cuối cùng đẩy một nhân vật đại biểu đến cùng đối thoại. Là một hán tử hơn ba mươi tuổi, bộ dạng cao lớn thô kệch, lúc này cố ý lộ ra vẻ mặt hung tợn, phô trương nhất có thể tiến lên từng bước, quát Phượng Vũ Hoành: "Bách Thảo đường là nơi làm ăn của Phượng gia, dĩ nhiên phải tìm Phượng gia mà nói! Nếu ngươi là chưởng quầy Bách Thảo đường, vật mời ngươi nói cho rõ ràng, viên thuốc các ngươi bán ăn vào gây chết người, món nợ này phải tính thế nào?"
Tinh thần Phượng Vũ Hoành vui vẻ, "Sao ngươi biết ta là chưởng quầy? Ta chỉ là một cô nương mười hai tuổi, sao có thể quản lí một gian cửa tiệm lớn như vậy?"
Hán tử cao lớn thô kệch kia rõ ràng chỉ số thông minh không đủ, theo bản năng ném ra một câu: "Chủ nhân nói cho chúng ta biết!"
Tinh thần Phượng Vũ Hoành vẫn tỉnh táo... "Chủ nhân là ai?"
Trong đám người có người lập tức ý thức được đã nói hớ, nhanh chóng chọc đại hán kia, đại hán lập tức phản ứng lại, lật lọng nói: "Chủ nhân gì? Không có chủ nhân? Ta nói là có láng giềng nói cho chúng ta biết, chưởng quầy Bách Thảo dược chính là Phượng gia nhị tiểu thư."
Phượng Vũ Hoành vẫn vui vẻ, cũng không so đo với bọn họ, cúi đầu liếc mắt nhìn người chết, lại nói: "Nâng người chết của các ngươi, theo ta đến Bách Thảo đường." Nói xong, lại cao giọng, nói với dân chúng đang vây xem bên đường và mọi người Phượng gia: "Có muốn đi xem náo nhiệt thì cứ đi theo, đến lúc đó xin chư vị chứng kiến, nhìn xem rốt cuộc là đúng như lời bọn họ nói thuốc viên Bách Thảo đường uống vào gây chết người, hay là có người có ý đồ xấu mượn cớ cố ý sinh sự."
Trong dân chúng lập tức có người hưởng ứng, nói là muốn cùng đi đến Bách Thảo đường. Điêu dân ồn ào này cũng không ra gì, đến cửa Phượng phủ náo loạn, rốt cuộc là lấy chuyện Bách Thảo đường để nói, người ta muốn đi đến bên kia cũng không phải không có lý.
Vì thế có hai nam nhân tiến lên khom lưng nâng cáng đi, Diêu thị vừa nghe bên Bách Thảo đường có chuyện, trong lòng hơi hoảng, lúc này nhanh chóng tiến lên, đến bên người Phượng Vũ Hoành nhỏ giọng nói: "Cứ để đây giải quyết đi, trước cửa Phượng gia xảy ra chuyện, phụ thân con sẽ không có lý nào ngồi yên đâu."
Phượng Vũ Hoành lắc đầu, "Mẫu thân, hắn đúng là không có lý nào ngồi yên."
Diêu thị cau mày, vô luận thế nào cũng lo lắng khi Phượng Vũ Hoành đi đến Bách Thảo đường, nghĩ một lúc, quay người nói với lão thái thái: "A Hoành là nhị tiểu thư trong phủ, cho dù con vợ cả chỉ là thứ, chuyện này vẫn đánh lên thể diện của Phượng gia. Lão thái thái trơ mắt nhìn A Hoành một mình chịu uỷ khuất, bị một đám điêu dân vu hãm sao?"
Từ lúc Diêu thị hồi kinh tới nay, cho tới giờ không yêu cầu trong phủ điều gì, cũng thu hồi khí thế làm đương gia chủ mẫu trước kia, luôn luôn có bộ dáng phục tùng liễm mục, cùng thế vô tranh. Nay đã mở miệng, còn nói có đạo lý như vậy, lão thái thái sao có thể tuỳ ý để Phượng Vũ Hoành một mình đi. Nhanh chóng theo lời Diêu thị quyết định: "Chúng ta cùng đi qua, đem theo cả xe ngựa, chuyện xử lí tốt rồi sẽ lập tức khởi hành."
Vì thế, Phượng gia một hàng từ từ đi theo đám điêu dân làm loạn bước vào Bách Thảo đường.
Lão thái thái và Trầm Ngư cùng ngồi trong xe ngựa gỗ tử đàn, vừa đi vừa an ủi Trầm Ngư: "Đừng gấp, ta tin tưởng bản lĩnh của nhị muội muội ngươi có thể sẽ giải quyết sự tình rất nhanh."
Tinh thần Trầm Ngư hoảng hốt, tuỳ ý gật đầu, không yên lòng.
Lão thái thái hơi hối hận khi ngồi cùng Trầm Ngư, tôn nữ này trúng tà, suốt ngày không gọi tổ phụ thì gọi mẫu thân, người nào không phải là người chết, nàng ngồi bên người cũng thấy hoảng.
Lại không biết, Trầm Ngư đang tính toán, nàng an bài tiết mục ở Phượng Ngô huyện, còn người nào ở kinh thành muốn ngáng chân Phượng Vũ Hoành nữa?
Nhưng mà cũng tốt, cho dù là ai, chỉ cần có thể làm giảm nhuê khí của Phượng Vũ Hoành, nàng đều vui vẻ.
Lúc đến Bách Thảo đường, chưởng quầy Vương Lâm đang đứng trước cửa, nhìn một đám người đông nghịt đang đi đến, Vương Lâm cảm thấy đầu tê dại. Nhìn trong đám người tìm ra Phượng Vũ Hoành, nhanh chóng chạy chậm đến, khom người nói: "Chủ nhân."
Phượng Vũ Hoành gật đầu trầm giọng nói: "Trông cửa tiệm đi, không được để người hữu tâm thừa cơ."
Vương Lâm nghiêm túc đáp: "Vừa rồi Hoàng Tuyền cô nương đã tới, hiện tại trong ngoài đều có người, vạn vô nhất thất."
Lúc này nàng mới yên lòng, đi nhanh hai bước đứng ở trước cửa Bách Thảo đường quay người lại, chống lại một đám điêu dân.
Người Phượng gia cũng lục tục xuống người, đều vây quanh người Phượng Vũ Hoành. Diêu thị gần nàng nhất, sắc mặt nghiêm túc, đã không còn biểu tình khiếp sợ, nhát mắt khôi phục khí độ chủ mẫu Phượng gia năm đó.
An thị và Tưởng Dung cũng làm bạn bên người nàng, Tưởng Dung nhát gan, vậy mà hôm nay cũng không thấy sợ hãi, tận lực tới gần Phượng Vũ Hoành, cùng nàng bảo trì một chiến tuyến.
Còn có Kim Trân, tuy rằng đang ở cạnh Phượng Cẩn Nguyên, nhưng mỗi người luôn nghe chính nàng mở miệng anh đào nhỏ bên tai Phượng Cẩn Nguyên: "Lão gia, đây không phải là một mình chuyện của nhị tiểu thư, mà là chuyện của toàn bộ Phượng phủ, ngài nên là chỗ dựa cho chúng ta!" Lời nói của nàng nhỏ nhẹ mềm mại, khác hẳn so với Hàn thị nóng nảy trước kia, dù sao cũng là nha đầu nuôi trong nhà, thấy thế nào cũng hơn một bậc so với Hàn thị là hạng hoa liễu.
Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy Kim Trân nói rất có lý, điêu dân này cư nhiên dám vây chắn đại môn Phượng phủ, chức Thừa tướng của hắn bày ra chỉ để đẹp thôi sao?
"A Hoành ngươi không phải sợ!" Rốt cuộc Phượng Cẩn Nguyên mở miệng, "Cho dù hôm nay kết quả như thế nào, vi phụ đều đứng bên ngươi."
Phượng Vũ Hoành cười, "Như vậy, đa tạ phụ thân." Nhưng trong lòng nàng ấm áp, là sự ủng hộ của Diêu thị, An thị, Tưởng Dung, cũng bao gồm Kim Trân. Con người như thế nào, chung quy cũng không thể cả đời chiến đầu một mình, có lẽ lúc ban đầu không biết gì, nhưng bên cạnh ngươi có đám người bọn họ ủng hộ ngươi, tin tưởng ngươi, giúp ngươi, trung thành với ngươi đúng lúc, ngươi mới biết được, lẻ loi một mình, mới là chuyện đáng buồn nhất.
Đám điêu dân kia đã đến Bách Thảo đường, liền đem cáng trực tiếp để giữa cửa, sau đó hán tử cao lớn thô kệch kia lại mở miệng: "Vốn chỉ là bị phong hàn nho nhỏ, mua thuốc của Bách Thảo đường các ngươi chữa bệnh, ai biết ăn một viên thuốc cư nhiên chết người. Hỡi bà con, các ngươi nói Bách Thảo dược này có phải hắc điếm hay không? Nhị tiểu thư Phượng gia này có phải chủ nhân hắc tâm hay không? Giết người có nên đền mạng hay không?!"
Lời này vốn rất kích động, nhưng có lẽ đại hán này không biết vận dụng nghệ thuật ngôn ngữ, nói một hồi, mọi người ở đây trừ đám bọn họ, không một người hưởng ứng.
Phượng Vũ Hoành bao nhiêu tiền đợi bọn hắn nói xong, lúc này mới xoay người, hỏi Vương Lâm bên người: "Thuốc chữa phong hàn, Bách Thảo đường chúng ta bán bao nhiêu tiền một viên?"
Vương Lâm là người thông minh, hắn đã sớm nhìn ra vị chủ nhân này tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lời từ nàng nói ra không có câu nào là vô nghĩa, mỗi câu đều có ý tứ. Trước mắt nghe Phượng Vũ Hoành hỏi như vậy, hắn nhanh chóng đứng thẳng lưng, giương giọng nói đến nỗi mỗi người có thể nghe thấy: "Thuốc pha chế sẵn và thuốc viên trong Bách Thảo đường tổng cộng mười lăm loại, toàn bộ đều phải để đại phu tự tay chẩn bệnh và kê đơn theo phương thuốc, cách dùng và lượng dùng nói rất kĩ. Trong đó thuốc phong hàn còn được gọi là ngân kiều giải độc hoàn, mỗi viên hai lượng bạc, mỗi lần kê ít nhất phải năm viên mới có hiệu quả." Nói xong, nhìn thoáng qua lũ người náo loạn này, lại bổ sung thêm một câu: "Nói cách khác, thuốc viên một lần ít nhất cũng phải mua năm viên, cũng chính là mười lượng bạc."
Hắn nói xong lời này, cuối cùng cũng hiểu được ý của Phượng Vũ Hoành. Không khỏi buồn cười nhìn thoáng qua người chết kia, nhìn lại đám người gây sự này: "Tiểu nhân chỉ muốn hỏi chủ nhân một câu, người chết này làm việc ở đâu? Mỗi tháng có thể lấy được bao nhiêu tiền công?"
Hắn vừa hỏi, đám người vây xem đều nở nụ cười, có người không khách khí nói: "Mười lượng bạc, đủ để hắn sống một năm."
"Sống một năm thì thế nào?" Đại hán kia không vui, "Tiền quan trọng hay mạng người quan trọng? Chúng ta nguyện ý dùng một năm tiền công đi mua thuốc khám bệnh, ngươi quản được sao?" Vừa nói vừa lấy từ trong túi ra phương thuốc.
Vương Lâm tiến lên tiếp nhận, nhìn thoáng qua, gật đầu: "Đúng là phương thuốc của đại phu ngồi chẩn bệnh trong Bách Thảo đường." Lại giao cho tiểu nhị đi đối chứng sổ sách, tiểu nhị kia rất nhanh đã chạy tới, thì thầm với hắn vài câu, chợt nghe Vương Lâm lại nói: "Trên phương thuốc có ghi lại, tiểu nhị trong điếm cũng nhớ rõ, người chết đúng là hôm qua đã đến Bách Thảo đường mua thuốc."
"Vậy các ngươi còn dám chống chế?" Trong lòng đại hán kia đã có cơ sở, nói chuyện càng thêm kiên cường vài phần.
Nhưng Phượng Vũ Hoành lắc đầu nói: "Vậy cũng không thể chứng minh hắn chết là do thuốc của Bách Thảo đường."
"Các ngươi còn không phân rõ phải trái?" Đại hán mặc kệ, đồng loã có liên quan đến hắn cùng quát to: "Các ngươi ỷ vào có quyền thế liền dám xem mạng người như cỏ rác? Đại Thuận có còn thiên lý vương pháp nữa hay không? Hôm nay không giải thích rõ ràng, chúng ta đến cửa cung quỳ! Đi cáo ngự trạng!"
Mắt thấy tiếng người ồn ào càng lúc càng lớn, Trầm Ngư kéo kéo tay áo lão thái thái, nhỏ giọng nói: "Tổ mẫu, cứ làm loạn như vậy thanh danh Phượng gia có thể sẽ bị huỷ đó."
Lão thái thái cũng nghĩ đến việc này, định nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên nghĩ cách để xong việc, lại nghe Phượng Vũ Hoành mở miệng nói: "Người đâu... dẫn đường cho các chư vị hương thân, đưa bọn họ đến hoàng cung!"